Chương 626 Vạn tộc đại kiếp (2)
Khương Diệp yên lặng, hắn đã nghe qua không chỉ một lần lời nói này. Hắn cũng không có hoài nghi, chủ yếu là phụ hoàng cùng đại ca của hắn đều không phải là minh quân, nếu như vạn tộc đại kiếp đến, Đại Cảnh như thế nào ngăn cản?
Dựa vào Đạo Tổ sao?
Ðạo Tổ đã bao nhiêu năm không có ra tay, mà hắn rõ ràng phụ hoàng cố ý tránh đi Đạo Tổ, dưới tình huống như vậy, khoảng cách giữa Đạo Tổ và Khương gia chỉ càng ngày càng xa, dù sao Thái tông Khương Tử Ngọc, đồ đệ của Đạo Tổ đã qua đời rất nhiều năm, Thiên Tử Khương gia cách bao nhiêu đời, mong muốn gắn bó tình cảm sư đồ, quá khó khăn.
Cửu U ma quân ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời lặn ở chân trời, nói:
- Khương Diệp, vạn sự vạn vật trong thiên địa này giống như hạo nhật, sẽ hạ xuống, sẽ bay lên, đây là quy luật Vĩnh Hằng, cũng là pháp tắc chúng sinh bình đẳng, vô luận gặp được loại khốn cảnh nào, vĩnh viễn không được từ bỏ, sống qua gặp trắc trở, ngươi cuối cùng rồi sẽ bay lên, trở thành tồn tại mà chúng sinh ngưỡng vọng.
Khương Diệp đi theo nhìn về hướng chân trời, cảm xúc sục sôi, trong mắt tràn đầy vẻ phấn chấn.
Hắn nhất định sẽ trở thành một cường giả...
Duyên Nguyên năm hai mươi bảy, tân xuân vừa kết thúc.
Khương Lưu ngồi ở trong ngự thư phòng, lật xem tấu chương chồng chất đầy bàn, mặt mũi tràn đầy vẻ sốt ruột.
- Này cũng muốn tiền, cái kia cũng muốn tiền, một đám giá áo túi cơm, cũng không biết nghĩ biện pháp kiếm tiền cho trẫm? Trẫm là cha của bọn hắn sao?
Khương Lưu tức giận nói, đẩy ra tấu chương trên bàn.
Trần Lễ đứng ở trước bàn, hơi hơi lui lại, không có bị tấu chương đập trúng, hắn mở lời:
- Bệ hạ, thiên hạ có tám phần mười châu đều ở trong tay phiên vương, xác thực trách không được quan lại phía dưới, Bắc Cương vương gần đây tuy thành thật, nhưng phiên vương có dã tâm bừng bừng thì chắc là số lượng không ít.
Vừa nghe đến hai chữ phiên vương, Khương Lưu liền nhức đầu.
Hắn cũng muốn gõ Khương gia, nhưng chút trưởng bối dòng họ này dồn dập chạy đến trách cứ hắn, khiến cho hắn hết sức biệt khuất.
- Bệ hạ, nếu ngài muốn trấn áp Khương gia cần phải sẽ để cho thế gia vọng tộc khác quật khởi, cứ thế mãi, nhất định xuất hiện cục diện không thể chưởng khống, chúng ta đều là người Khương gia, chẳng lẽ còn có thể mưu phản hay sao? Nhưng thế gia vọng tộc khác có thể không nhất định.
Lời của một vị dòng họ nào đó lẩn quẩn bên tai Khương Lưu.
Lời này quá có tính kích động, khiến cho hắn không thể phản bác.
Đúng vậy, người trong nhà đấu, làm sao cũng muốn lưu một đường, nếu đấu cùng người ngoài, thua, toàn bộ Khương gia đều muốn chôn cùng.
Có thể bỏ mặc dòng họ tiếp tục vơ vét của cải, nhất định sinh linh kêu ca.
Khương Lưu lâm vào khốn cảnh, loại khốn cảnh này còn khó chịu hơn đối mặt Bắc Cương vương.
Bắc Cương vương ít nhất là công khai so tài với hắn, nhưng dòng họ thì là giọng điệu một bộ vì muốn tốt cho hắn, dẫn đến hắn không có lý do ra tay.
Mà hắn thật chơi không lại dòng họ.
Trần Lễ chậm rãi nói:
- Từ xưa đến nay, vương triều tự có khí số, đã hình thành thì không thay đổi, sẽ chỉ suy vong, bệ hạ, hoặc là phá bỏ cái cũ, xây dựng cái mới, hoặc là nghĩ biện pháp dựng nên ngoại địch mạnh mẽ, để phiên vương thiên hạ đi chiến, bại thì ép, vô luận thế nào, đều rất nguy hiểm.
Khương Lưu nghe được nổi nóng, mắng:
- Loạn thì loạn đi, trẫm cũng không tin, cục diện bế tắc của Đại Cảnh cần trẫm tới phá, trẫm mặc kệ, ngược lại thân thể trẫm càng ngày càng kém, còn không bằng hưởng lạc thật tốt.
Trần Lễ cũng không có có kinh ngạc, ngược lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Khương Lưu nói:
- Thái Tử đi Khương La đi vương phủ tập võ, có tin tức?
Khương La, huynh đệ sinh đôi của Cảnh Nhân Tông, bên trong phiên vương, quyền thế có thể xếp hạng trước ba, nhưng hắn làm người điệu thấp, đã mấy chục năm không có ngôi đầu lên, trầm mê võ đạo.
Trần Lễ nói:
- Thái Tử từng hồi âm qua, nói Hàn vương nguyện truyền cho hắn thần công, bất quá hắn trong vòng mười năm không về được Thuận Thiên.
- Vậy thì tốt, để cho học hắn thật tốt, về sau thu thập cục diện rối rắm cho trẫm.
Khương Lưu vung tay áo nói, nói lại là lời hoang đường như vậy.
Trần Lễ thở dài, vô lực khuyên bảo.
Lại khuyên, hắn lo lắng Khương Lưu ngay cả tảo triều đều không lên....
Vô Tận Hải Dương, Phụng Thiên hoàng triều.
Phía trên hoàng điện, Thiên Tử Lý Nhai lộ ra vẻ mặt mỏi mệt, nghe quần thần tranh luận, trong lòng hắn sốt ruột không thôi.
- Vị trí Thiên Tử này thật là mệt, trẫm thật muốn chết đi.
Lý Nhai trong lòng oán giận suy nghĩ, nhất là khi gặp Tề Thánh bên trong Thần Du đại thiên địa, sau khi thảo luận khí vận võ đạo, hắn càng thêm phiền chán quốc sự, muốn cả ngày ngâm mình ở Thần Du đại thiên địa thảo luận võ đạo cùng Tề Thánh.
Hắn hiện tại mưu chẳng qua là chuyện một triều, mà Tề Thánh mưu là nhân tộc Thiên Thu, khiến cho hắn thật hâm mộ.
Một lão thần đi ra đội ngũ, nói:
- Bệ hạ, Đại Nghiễm Thiên bá đạo, nếu hôm nay Phụng Thiên từ chối, mặc dù lí do thoái thác cho dù tốt, Đại Nghiễm Thiên tất dùng nhân tộc đại nghĩa tới cưỡng chế, không đến mười năm, võ đạo đại quân của Đại Nghiễm Thiên sẽ từ trên trời giáng xuống, khi đó, Phụng Thiên đối mặt diệt vong, mà không phải đầu hàng.
Lời nói này được rất nhiều văn võ đồng ý, nhưng cũng có người giận mắng, mong muốn liều mạng cùng Đại Nghiễm Thiên.
Lý Nhai âm trầm, nói:
- Trẫm không thể nào đầu hàng Đại Nghiễm Thiên, nếu như Đại Nghiễm Thiên muốn miễn cưỡng, liền chuẩn bị một trận chiến, nếu bại, trẫm tình nguyện quy hàng Đại Cảnh.
Từ khi bại vào tay Đại Cảnh, Phụng Thiên trăm năm cũng không có thở nổi, đầu tiên là ba đại hoàng triều xung quanh ức hiếp, lại là bảy đại Yêu Thánh họa loạn hải dương, thật vất vả chịu đựng được, Lý Nhai vừa nổi lên chí lớn, Đại Nghiễm Thiên lại tới.
Một bước sai, từng bước sai.
Phụng Thiên đã không còn cơ hội thành tựu Thánh triều.
Nghe được Thiên Tử muốn chiến, cả điện xôn xao.
Lôi Thần Lê Nghi đúng ra, âm vang hùng hồn nói:
- Mạt tướng nguyện vì bệ hạ chết trận mới nghỉ.