← Quay lại trang sách

Chương 627 Dự báo tương lai (1)

Trong hoa viên.

Lý Nhai cùng Lê Nghi ngồi đối diện, bên trong vườn không có người thứ ba, quân thần hai người yên lặng uống rượu.

Lê Nghi không có mở miệng, chẳng qua là bồi tiếp Lý Nhai uống rượu.

Rất lâu.

Lý Nhai có men say, mới mở lời:

- Trẫm khổ trong lòng, cục diện rối rắm hiện của Phụng Thiên thì nên xử lý như thế nào.

Lê Nghi không có nói tiếp, quốc sự cũng không phải hắn có thể lẫn vào, hắn cần phải làm là lắng nghe.

Lý Nhai bắt đầu tố khổ, từ khi hắn tiếp nhận Phụng Thiên lên, Phụng Thiên luôn chịu áp bách, hắn thật vất vả lĩnh ngộ khí vận võ đạo, Phụng Thiên phát triển không ngừng, kết quả lại bị Đại Nghiễm Thiên để mắt tới, hắn thật sự biệt khuất đến cực điểm.

Cho dù võ đạo tốt, cũng cần tài nguyên cùng thời gian phát triển, Phụng Thiên thiếu thời gian, cũng thiếu tài nguyên, cường địch vây quanh xung quanh, Phụng Thiên đã mất đi khe hở khuếch trương.

Lê Nghi nghe mà trong lòng rất khó chịu, trở thành Lôi Thần nhiều năm như vậy, hắn một mực thủ hộ Phụng Thiên, tự nhiên không hy vọng Phụng Thiên vong.

- So với vinh nhục hoàng triều, trẫm lo lắng hơn an toàn của dân chúng, Đại Nghiễm Thiên nô dịch hoàng triều quy hàng, chia bách tính làm đủ loại khác biệt, hạng gì khuất nhục, trẫm cũng không hy vọng nữ tử của Phụng Thiên mặc người lăng nhục, nam nhi Phụng Thiên cả đời làm nô.

Lúc Lý Nhai nói đến lời này, nghiến răng nghiến lợi.

Lê Nghi nghe đến nơi này, trầm giọng nói:

- Bệ hạ, vô luận ngài muốn... Làm như thế nào, ta đều sẽ đi theo ngài.

Lý Nhai nói:

- Trẫm muốn tìm Đạo Tổ, ngươi xem coi thế nào?

Mặt Lê Nghi lộ vẻ khó xử, hắn thấy Đạo Tổ chính là vạn tiên chi tổ, đối đãi chúng sinh, thái độ đều giống nhau, có thể giao phó hắn mệnh cách tiên thần bảo hộ Phụng Thiên, đã là mềm lòng, làm sao có thể vì Phụng Thiên đi đối kháng Đại Nghiễm Thiên?

Phải biết bên trong Đại Nghiễm Thiên cũng có tín đồ của Đạo Tổ, mặc dù tín ngưỡng không phải Đạo Tổ, là tiên thần dưới trướng Đạo Tổ, nhưng dầu gì cũng tính là một tín đồ.

Dựa vào cái gì Đạo Tổ nhất định phải giúp Phụng Thiên đối phó Đại Nghiễm Thiên?

Mà cho dù ở bên trong Phụng Thiên cũng có quận thành tranh đấu, cũng không có thấy thiên tử vì một thành, cố ý chèn ép một thành khác.

Lý Nhai xem thấu ý nghĩ của hắn, nói:

- Trẫm cũng không phải muốn để Đạo Tổ thay Phụng Thiên đánh tan Đại Nghiễm Thiên, mà để Đạo Tổ dời Phụng Thiên đi, Phụng Thiên nguyện thuộc về Đại Cảnh.

Lê Nghi sáng mắt lên, nói:

- Đây quả thật là có khả năng, truyền thuyết Đạo Tổ chuyển Long Mạch đại lục sớm đã truyền ra, mặc dù Phụng Thiên lớn hơn Long Mạch đại lục, nhưng Đạo Tổ chưa hẳn làm không được.

Lý Nhai gật đầu, thở dài nói:

- Trẫm đã mệt mỏi, đoán chừng không còn sống mấy năm, không chống nỗi cái danh vong triều.

Vẻ mặt Lê Nghi đầy phức tạp, nói:

- Bệ hạ, thiên hạ này duy chỉ có bách tính Phụng Thiên không thể trách ngài, nếu không phải ngài chu toàn, Phụng Thiên đã sớm vong, thương vong vô số, bây giờ tuy có quốc nạn, nhưng bách tính ít nhất không lo ăn mặc.

Lý Nhai cười khổ, hắn cũng không có vui mừng, trong lòng lại có chút giải thoát.

Chỉ cần có người chịu duy trì hắn, hắn không có áp lực quá lớn.

- Việc này vẫn phải nhờ ngươi, dù sao ngươi là thần sứ của Đạo Tổ, quan hệ khẳng định thêm gần.

Lý Nhai nghiêm túc nói.

Lê Nghi gật đầu, quyết định sau khi trở về nghĩ biện pháp liên hệ cùng Đạo Tổ.

Đêm khuya.

- Ừm, ta đáp ứng, bất quá trước đó, ta phải trước thông báo Thiên Tử Đại Cảnh, chuẩn bị tiếp nhận các ngươi là nước chư hầu.

Giọng Khương Trường Sinh vang lên trong lòng Lê Nghi, Lê Nghi kinh hỉ, không nghĩ tới hắn chẳng qua cầu nguyện trong lòng, Đạo Tổ đã có thể nghe thấy, hắn vội vàng hướng lên minh nguyệt quỳ lạy, cảm tạ ân đức của Đạo Tổ.

Hôm sau trời vừa sáng.

Khương Trường Sinh để Diệp Tầm Địch báo việc này cho Thiên Tử, Diệp Tầm Địch nhích người đi tới hoàng cung.

Phụng Thiên hoàng triều mong muốn đầu nhập vào, Khương Trường Sinh tự nhiên sẽ không từ chối, tại Thái Hoang, số lượng nhân tộc ngược lại không đủ nhiều, huống hồ hương hỏa tín đồ bên trong Phụng Thiên cũng không ít, đây cũng là một sự kiện mà rất nhiều tín đồ ở Phụng Thiên khát vọng.

Bất quá tiếp nhận hoàng triều khổng lồ như thế, nhất định phải để Đại Cảnh chuẩn bị sớm, bằng không đến lúc đó dẫn phát đại loạn, cũng không diệu.

Cơ Võ Quân cười nói:

- Xem ra Đại Cảnh không cần chinh chiến thiên hạ, tự có hoàng triều bát phương đến đây đầu nhập vào.

Bạch Tôn đang dạy bảo Khương Thiên Mệnh tu hành cảm khái nói:

- Đây là một con đường phát triển người xưa không tưởng tượng nổi, chỉ có thần tiên mới có thể làm được.

Khương Trường Sinh không có nói tiếp, tiếp tục luyện công.

Bạch Kỳ nhìn về phía Khương Thiên Mệnh, nói:

- Tiểu tử thúi, còn chờ cái gì nữa?

Khương Thiên Mệnh ngồi ở trước mặt Bạch Tôn, ánh mắt rời rạc, không biết suy nghĩ cái gì.

Nghe được lời Bạch Kỳ, hắn vẫn không có phản ứng.

Bạch Tôn không khỏi cầm sách lên quyển, gõ nhẹ một cái lên đỉnh đầu hắn, hắn mới tỉnh như vừa ở trong mộng.

- Thiên Mệnh, ngươi đang suy nghĩ gì?

Bạch Tôn hỏi.

Đối mặt Khương Thiên Mệnh, hắn cũng không dám nổi giận, chủ yếu là Đạo Tổ còn ở bên cạnh.

Khương Thiên Mệnh nhíu mày, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt tràn đầy vẻ nghi hoặc, nói:

- Ta vừa rồi giống như mơ một giấc mộng, mộng thấy Long Khởi sơn bị vây công.

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người nhìn về phía hắn, ngay cả Khương Trường Sinh cũng mở mắt.

- Cái gì, ai dám vây công Long Khởi sơn, điên rồi sao?

Bạch Kỳ kinh ngạc nói.

Khương Thiên Mệnh gãi đầu một cái, nói:

- Có người, có Hung thú, còn có yêu quái, rất nhiều rất nhiều, trên trời trên mặt đất, tất cả đều là thân ảnh.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Bạch Tôn nhíu mày.

Cơ Võ Quân suy nghĩ cái gì, nói:

- Hắn không phải ẩn chứa gần trăm loại huyết mạch à, trong đó sẽ có huyết mạch của khí vận hung chủng có thể dự báo tương lai hay không?

Khương Trường Sinh nhấc tay khẽ vẫy, cách không hút Khương Thiên Mệnh tới trước mặt, sau đó thi triển Huyễn Thần đồng, đọc trí nhớ của hắn.