← Quay lại trang sách

Chương 629 Phụng Thiên đã có mệnh số (1)

Phía trên đại dương, một đầu kình ngư khủng bố không biết dài đến đâu ngao du dưới biển mây, bên trên thân thể cao lớn mọc ra từng mảnh từng mảnh lân phiến màu xanh đậm như vỏ cây, vây cá hơi rung nhẹ, nhấc lên gió lớn.

Trên lưng cự đại kình ngư có một tòa thành trì, dưới ánh mặt trời, tường thành lóng lánh ra ánh bạc nhàn nhạt.

Trong thành là một ngọn núi nhỏ, trên núi có một tòa cung điện, giờ phút này, trước cổng chính cung điện có lần lượt từng bóng người đang đứng, phía trước nhất chính là một nam tử khóa áo bào tím hoa văn hình rồng, tướng mạo hắn thoạt nhìn bốn mươi tuổi ra mặt, anh tuấn uy nghiêm, theo góc độ của hắn nhìn lại, có thể nhìn xuống cả tòa thành, cũng có thể thấy hải dương bao la hùng vĩ phương xa.

Hắn chính là người sáng lập Đại Nghiễm Thiên, Thánh triều Chiến thần trước kia, Lâm Hồng Trần.

Lâm Hồng Trần mở lời:

- Vùng biển này đến cùng có bao lớn, các ngươi nói, nếu ta thu phục được toàn bộ hết thảy hoàng triều Vô Tận Hải Dương, có thể để Đại Nghiễm Thiên tấn thăng làm Thánh triều hay không?

Tất cả mọi người đứng sau lưng hắn đều mặc chiến giáp, tư thái bá khí.

Một tên tướng quân trên mặt có vết đao chém cười nói:

- Thiên Công có thể thành công, ngài nhất định dẫn đầu Đại Nghiễm Thiên vượt qua Thánh triều ngày xưa.

Những tướng quân khác đi theo vuốt mông ngựa, Lâm Hồng Trần nghe được lộ ra nụ cười.

Lâm Hồng Trần nhìn chằm chằm phương xa, nói:

- Thiên Tử gần đây có an phận?

Một tướng lĩnh khác tương đối tuổi trẻ trả lời:

- Theo tin báo, Thiên Tử muốn đỡ dòng họ hoàng thất, ngài xem, nên làm cái gì?

Lâm Hồng Trần bình tĩnh nói:

- Giết hết dòng họ, chỉ để lại một mạch dòng họ nữ nhi của ta kia.

- Tuân mệnh!

Tướng lĩnh tuổi trẻ quay người, tiến đến truyền tin.

Những tướng quân khác dồn dập bắt đầu chửi rủa.

- Lá gan của Thiên Tử không nhỏ, Thiên Công, chút giáo huấn này cũng không đủ.

- Đúng đấy, hắn chẳng qua là khôi lỗi mà thôi, thật sự coi mình là Thiên Tử? Thiên Công muốn cho người nào làm thiên tử, người đó mới có thể làm.

- Tụ tập Đại Nghiễm Thiên, bản thân đã dựa vào uy vọng của Thiên Công.

- Chúng ta rời đi Đại Nghiễm Thiên mấy chục năm, gan Thiên Tử mập lên cũng bình thường, ngoại trừ dòng họ, cũng muốn điều tra một chút thế gia âm thầm ủng hộ.

Nghe thủ hạ đề nghị, Lâm Hồng Trần híp mắt nói:

- Tốt, dù sao cũng là Thiên Tử, cho chút mặt mũi, thu bốn phương hoàng triều tiếp theo, chúng ta cũng cần phải trở về.

Chúng tướng nghe xong, không còn dám nói bừa....

Duyên Nguyên năm hai mươi tám, Thiên Tử Khương Lưu bởi vì thỏa sức vui chơi vượt quá giới hạn, bắt đầu thường xuyên uống thuốc bổ, việc này lưu truyền rộng rãi khắp dân gian, thậm chí có truyền ngôn nói Thiên Tử sống không quá năm năm, liên quan tới đủ loại chuyện hoang đường của thiên tử bị người hữu tâm truyền bá tại dân gian, thậm chí bôi đen.

Khương Lưu biết được những lời đồn này, chấn nộ không thôi, điều động Bạch Y vệ điều tra lùng bắt, nhưng ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.

Khương Lưu kém chút tức chết, sau đó từ bỏ điều tra việc này, bắt đầu chờ mong Phụng Thiên đến.

Cách thời điểm hắn biết được Phụng Thiên đầu nhập vào Đại Cảnh đã qua mười tháng, vẫn không có động tĩnh, hắn hiện tại còn gấp hơn thiên tử Phụng Thiên là Lý Nhai, hắn thấy, chỉ cần hoàn thành chiếm đoạt Phụng Thiên, công tích một triều của hắn sẽ càng lớn, hiện tại lưu ngôn phỉ ngữ đều sẽ tan thành mây khói.

Một bên khác, trên Long Khởi sơn.

Khương Trường Sinh ngược lại không gấp, năm đó Đại Cảnh chuẩn bị di chuyển, cũng hao phí số lượng lớn thời gian, chờ càng lâu, nói rõ Lý Nhai càng yêu dân, hy vọng có thể đợi đến càng nhiều bách tính, võ giả bên ngoài trở về.

Mãi đến một ngày này.

Hắn nghe được tiếng lòng của Lê Nghi.

- Không xong, Đạo Tổ, Đại Nghiễm Thiên Lâm Hồng Trần tự mình đến đây, cưỡng chế bệ hạ, ngài hiện tại có thể tới dẫn đầu chúng ta rời đi hay không?

Ngữ khí Lê Nghi mang theo vẻ lo lắng, trong lời nói tràn ngập kinh hoảng.

Khương Trường Sinh mở mắt, lặng yên thầm tính một thoáng thực lực của Lâm Hồng Trần, đã tăng tới một trăm ba mươi triệu, mà thế lực hắn mang đến mạnh đạt năm trăm triệu, này thực lực phần đủ để đè sập Phụng Thiên hoàng triều.

Hắn đứng dậy, lưu lại một đạo phân thân liền rời đi.

Mọi người bên trong viện thấy hắn rời đi, trong lòng đều giật mình, suy nghĩ Khương Thiên Mệnh tiên đoán, bọn hắn biết được Khương Trường Sinh lưu lại là phân thân, theo bọn hắn nghĩ, phân thân không có khả năng so cùng bản tôn.

Bạch Kỳ nhìn về phía Khương Thiên Mệnh, khẩn trương hỏi:

- Thiên Mệnh, gần đây còn mơ thấy cái gì không?

Bạch Tôn không ở đây, Khương Thiên Mệnh đang dùng nước thuốc thối luyện thể phách, hắn cách Nhị Động Thiên đã rất gần, tốc độ hắn đột phá không thể tưởng tượng nổi, mọi người cũng đã tiếp nhận.

Khương Thiên Mệnh phiêu phù ở trong dược đỉnh, tựa như đang tắm suối nước nóng, hắn nhếch miệng cười nói:

- Mộng thấy ta uống thánh tửu của Thánh triều, quá dễ uống..

Khóe miệng Bạch Kỳ giật một cái, những người khác buồn cười.

Diệp Tầm Địch thì mở lời:

- Các ngươi nói, Đạo Tổ đi làm cái gì?

Mộ Linh Lạc mở lời:

- Tự nhiên là đi đón Phụng Thiên, còn có thể làm cái gì?

- Tiếp Phụng Thiên, cần phải vội vã như vậy à, đoán chừng Phụng Thiên xảy ra chuyện, chẳng lẽ là Đại Nghiễm Thiên kia đột kích?

Diệp Tầm Địch mong đợi nói, đã bao nhiêu năm, sao không có người to gan tới khiêu chiến Đạo Tổ chứ, như thế hắn cũng có thể giúp Đạo Tổ đối phó một chút.

Cơ Võ Quân khẽ nói:

- Đại Nghiễm Thiên, hy vọng là Lâm Hồng Trần tự mình tiến đến, để Đạo Tổ trừng trị hắn một chầu.

Bầu không khí trong đình viện trở nên sôi nổi, tất cả mọi người đang suy đoán đến cùng xảy ra chuyện gì.

Phụng Thiên hoàng triều, trên hoàng thành, đếm không hết võ giả lơ lửng giữa không trung, hoảng sợ nhìn chân trời.

Một đầu cá voi to lớn che đậy Thái Dương ở chân trời, rung động ánh mắt tất cả mọi người, dân chúng trong thành không khỏi lộ vẻ mặt sợ hãi, những kia thủ vệ trên tường thành càng run lẩy bẩy.