← Quay lại trang sách

Chương 628 Dự báo tương lai (2)

Rất nhanh, hắn đã thấy tình cảnh Khương Thiên Mệnh lúc trước mơ tới.

Kinh Thành tứ bề báo hiệu bất ổn, trên trời lôi vân giăng đầy, các đệ tử Long Khởi quan bao quanh Long Khởi sơn, Mộ Linh Lạc, Khương Thiên Mệnh, Bạch Kỳ, Cơ Võ Quân bọn người ở đây, duy chỉ có Khương Trường Sinh không có mặt, đưa mắt nhìn lại, bốn phương tám hướng toàn là địch nhân, có võ giả nhân tộc, có Hung thú, cũng có yêu quái, phần cuối bát phương thiên địa còn có từng thân ảnh to lớn đáng sợ đang đến gần. Thiên địa đè nén, như tận thế đột kích.

Khương Trường Sinh chú ý tới những võ giả kia từng người có hai mắt bốc ra tia sáng đỏ chói, giống như trúng tà. Cùng lúc đó, mọi người trong sân cũng đang thảo luận việc này.

Mộ Linh Lạc cau mày nói:

- Nếu như thật sự là tiên đoán, có thể đánh đến Long Khởi sơn, Đại Cảnh chẳng phải là..

Bạch Tôn nói: - Không ít dị thú có năng lực dự báo nhất định, Thánh triều trước kia có được qua thần thú dạng này, bất quá dự báo không nhất định chuẩn xác, chẳng qua là xu hướng đại thể giống nhau, dù sao một khi dự báo tương lai liền sẽ làm ra cải biến, nhưng có một chút sẽ không thay đổi, đó chính là kiếp nạn bản thân cuối cùng rồi sẽ đến.

Thái Hi kinh ngạc hỏi:

- Tồn tại như thế nào có thể làm người, Hung thú, yêu các tộc hợp lại?

Bạch Tôn lắc đầu, hắn cũng không rõ ràng.

Kiếm Thần nói:

- Đừng hoảng hốt, nghe một chút Đạo Tổ nói thế nào.

Hắn vừa nói xong câu đó, Khương Trường Sinh thu hồi Huyễn Thần đồng, toàn thân Khương Thiên Mệnh run lên, tỉnh táo lại.

- Tổ gia gia, ngươi hút ta làm gì?

Khương Thiên Mệnh nhíu mày hỏi, khuôn mặt nhỏ lộ ra vẻ mặt không vui.

Khương Trường Sinh ném hắn trở về, nói:

- Hắn xác thực mộng thấy, võ giả trong mộng bị thao túng, không chỉ là võ giả, yêu, Hung thú cũng như thế, cụ thể phát sinh khi nào, ta cũng không cách nào phán đoán.

- Bất quá bên trong giấc mộng của hắn không có ta, chỉ cần ta có ở đây, sẽ không phát sinh tình huống như vậy.

Mọi người nghe xong, thở dài một hơi.

Nguyên lai là Đạo Tổ không ở Long Khởi sơn, bọn hắn còn buồn bực địch nhân như thế nào dám đánh tới môn hạ của Đạo Tổ.

Bạch Kỳ kinh ngạc hỏi:

- Chẳng lẽ kẻ địch sẽ sử dụng kế điệu hổ ly sơn?

Khương Trường Sinh không có trả lời, để bọn hắn tự động thảo luận, hắn thì ở trong lòng diễn toán.

- Ta muốn biết hắc thủ phía sau màn tình cảnh trong mộng của Khương Thiên Mệnh mạnh bao nhiêu?

[ Liên quan đến quy tắc thời không nhân quả, tạm thời không ở bên trong phạm vi hệ thống diễn toán ].

Khương Trường Sinh thấy kết quả này, cũng không có thất vọng, ngược lại vững tin một chút.

Việc này đến từ tương lai, xác thực sẽ phát sinh.

Bên trong Thái Hoang đến cùng cất giấu tồn tại như thế nào?

Khương Trường Sinh để tay lên ngực tự hỏi, thời điểm mình rời đi Đại Cảnh, cũng sẽ lưu lại phân thân, không thể một người chạy trốn, tình huống tương lai đến cùng là như thế nào?

Hắn lần nữa diễn toán người mạnh nhất xung quanh Đại Cảnh, vị tồn tại thần bí vượt qua bốn tỷ giá trị hương hỏa kia còn chưa rời đi.

Chẳng lẽ đối phương tới điều tra địa hình?

Khương Trường Sinh nhắm mắt, bắt đầu cảm thụ tiếng lòng các tín đồ Đại Cảnh, nhìn một chút có thể tìm tới dấu vết để lại hay không.

Bằng vào Thiên Địa Vô Cực Nhãn, còn không thể truy xét đến đối phương, hắn không nỡ bỏ ra hơn bốn tỷ giá trị hương hỏa đi tính, quá xa xỉ.

Hoàng cung, Hạnh Hoa viên.

- Bệ hạ, ta ở đây này.

- Bệ hạ, ngươi vừa rồi sờ đến người ta.

- Bệ hạ, bệ hạ, hướng bên này.

- Đám tiểu nha đầu các ngươi, đừng để trẫm bắt được.

Khương Lưu dùng khăn lụa che khuất hai mắt, truy đuổi cung nữ trong sân, tiếng cười cười nói nói không ngừng, thậm chí xuất hiện một chút hình ảnh phi lễ chớ nhìn.

Đạo Thần bước nhanh đi vào bên trong vườn hoa, thấy cảnh này, hắn nhíu mày.

Hắn bước nhanh đi đến bên cạnh Khương Lưu, nói:

- Bệ hạ, Trần thừa tướng xin ngài tổ chức nghị hội, Đạo Tổ điều động Diệp Tầm Địch đến đây, nói Phụng Thiên hoàng triều nguyện quy hàng Đại Cảnh, Đạo Tổ bảo ngài chuẩn bị sớm.

Khương Lưu nghe được tiếng nói của Đạo Thần, đang muốn tức giận, nhưng nghe đến lời phía sau, hắn giật khăn lụa ra, hưng phấn nói:

- Thật chứ?

- Thuộc hạ như thế nào lừa gạt ngài.

- Tốt tốt tốt, trẫm đi ngay, ngươi để Trần ái khanh trước gọi Thất Bộ Thượng thư đến!

- Tuân lệnh!

Đạo Thần rời đi.

Khương Lưu chống nạnh hai tay, xoa xoa dấu vết hoa phấn trên mặt, mặt lộ ra vẻ kích động.

Một cung nữ lại gần, thiên kiều bá mị hỏi:

- Bệ hạ, ngài không phải phải hưởng thụ nhân sinh thật tốt sao?

Khương Lưu đẩy nàng ra, khẽ nói:

- Trẫm muốn hưởng thụ, nhưng sẽ không từ chối công tích đưa tới cửa, ha ha ha, có Hoang Châu, có Phụng Thiên, đán sử quan cũng không dám bôi đen trẫm!

Hắn cực kỳ hưng phấn, bước nhanh đi ra ngoài vườn hoa, bọn thái giám theo sát phía sau.

Một tháng sau.

Diệp Tầm Địch trở lại Long Khởi sơn, báo rằng Thiên Tử đã chuẩn bị kỹ càng, bất cứ lúc nào có thể tiếp ứng Phụng Thiên.

Khương Trường Sinh gật đầu, nói:

- Vậy để hắn chờ đợi, Phụng Thiên đang triệu hồi bách tính cùng văn võ hải ngoại, đoán chừng còn phải cần một khoảng thời gian.

Diệp Tầm Địch cười nói:

- Trần Lễ đã tính tới điểm này, hắn nói bất cứ lúc nào chờ thần thông của ngài.

Khương Trường Sinh cười cười, sau đó tiếp tục luyện công.

Diệp Tầm Địch chú ý tới bầu không khí bên trong viện có chút âm u, đi vào bên cạnh Kiếm Thần, thấp giọng hỏi thăm.

Kiếm Thần không có giấu diếm, nói ra chuyện Khương Thiên Mệnh dự báo, Diệp Tầm Địch nghe xong không có hoảng hốt, ngược lại kích động lên.

- Quyết chiến khoáng thế như thế, ta nhất định phải tham gia, khi nào tới? Sẽ không theo Phụng Thiên tới đó chứ?

Diệp Tầm Địch phấn chấn mở miệng hỏi, đi vào Thái Hoang, hắn đã thật lâu không có nhẹ nhàng vui vẻ tràn trề đại chiến qua, đến mức đi săn Hung thú, dù sao cũng kém chúy cảm giác, kém xa kích thích khi hoàng triều đại chiến.