← Quay lại trang sách

Chương 635 Bạch Linh thiên hầu, Cường Lương tộc (1)

Cuối năm, lại là một năm tuyết trắng che thành, Kinh Thành bên trong thương mang màu trắng lại lộ ra vẻ đẹp khác.

Đây đã là Cổ Thành ngàn năm trong lịch sử, cũng không phải lúc Đại Cảnh lập quốc kiến tạo, trước kia mười ba châu, từng là Hoàng thành hai triều, trước đó Sở triều cũng dùng tòa Kinh Thành này cầm đầu.

Khương Trường Sinh ngồi bên trên Địa Linh thụ, quan sát người đến người đi phố lớn ngõ nhỏ toàn thành, nỗi lòng phun trào.

Đời trước của hắn là phàm nhân, vì cuộc sống mà bôn ba, cho nên hắn có thể thay vào góc độ những người dân này, từ đó lĩnh hội quy tắc thế tục đời này, một loại lực lượng vô hình, nhìn như không tồn tại, lại có thể làm cho thế tục luôn phát triển hướng về phía giống nhau.

Tu hành tâm pháp Đạo Pháp Tự Nhiên Công tầng thứ chín, Khương Trường Sinh phát hiện mình càng ngày càng thích quan sát nhân gian, quan sát thiên địa vạn vật cho dù một cây cỏ sinh ra cùng suy vong, cũng có thể khiến cho hắn có cảm giác ngộ, có lẽ đây cũng là con đường mà thành tiên phải đi qua, cảm ngộ nhân sinh.

Khương Trường Sinh nhìn Kinh Thành muôn màu, suy nghĩ đến tín đồ mình trước đó trợ giúp qua.

Phàm là tín đồ được hắn tương trợ qua, nhân sinh đều cải biến, nhưng không phải tất cả mọi người hướng về phía tốt, cũng có bắt đầu theo ác, cũng có không tín ngưỡng hắn nữa, đủ loại tình huống đều có.

Có người gặp phải gia tộc bá chủ trên trấn chèn ép, cùng đường mạt lộ, viện trợ cho hắn, nhưng người này về sau tập võ trở về, giết sạch cả nhà gia tộc đối phương, dẫn tới quan phủ truy sát, trên đường chạy trốn giết người càng ngày càng nhiều, mặc dù thân bất do kỷ, nhưng cũng làm ác càng ngày càng nhiều.

Có người tin phụng hắn, cũng muốn tạo phúc cho thế nhân, nhưng thê thảm bị đâm lưng, theo thiện làm ác.

Đương nhiên, cũng có rất nhiều người trở nên càng tốt hơn, có người trải qua sinh tử, nhận thức qua tuyệt vọng, mượn danh nghĩa của hắn, bắt đầu hành hiệp trượng nghĩa.

Tất cả những thứ này có đủ loại để Khương Trường Sinh cảm thấy thế nào đối đãi hương hỏa tín đồ, bản thân là một vấn đề vô cùng phức tạp, nhưng hắn cũng sẽ không lưỡng lự, vẫn như cũ duy trì tần suất mỗi tháng tương trợ hương hỏa tín đồ, nhưng trên đời này luôn có người đợi không được hắn tương trợ, cái này là hiện thực tàn khốc.

Nếu như hắn sáng lập Tiên đạo, sáng tạo càng nhiều tiên thần, tương trợ thế nhân, có lẽ có nhiều người hơn thoát khỏi khổ nạn, dĩ nhiên, cũng có thể sáng tạo càng nhiều ác quả, trên đời nào có chuyện song toàn.

Khương Trường Sinh nghĩ đi nghĩ lại, đạo quả trong cơ thể bắn ra một cỗ

lực lượng kỳ dị, tràn vào trong linh hồn hắn, thối luyện hồn thể hắn.

Hắn đột nhiên tỉnh ngộ lại tự giễu suy nghĩ:

- Ta ban đầu chỉ muốn vì mình mà sống, sống được tự tư, sống được càng lâu, bây giờ lại vì người khác mà lo lắng, có lẽ là ta đã đầy đủ mạnh mẽ, chẳng qua còn không có đi đến trình độ cường đại mà mình muốn.

Hắn không gạt bỏ tâm tính củ mình bây giờ, nhưng nhất định phải kiên định truy cầu mạnh nhất, chấp niệm truy cầu vĩnh sinh.

Kim Ô rơi vào trên đầu vai hắn, dùng đầu nhẹ nhàng cọ lấy mặt hắn, hỏa diễm của nó cũng không có thương tổn đến hắn, ngược lại mang đến cho hắn ấm áp.

Cùng lúc đó, bên ngoài Ti Châu.

Trên một đầu đường núi, Khương Diệp một cánh tay treo bao quần áo đi đường, nhìn phong cảnh Ti Châu, mặt hắn lộ ra vẻ chờ mong.

Ở trên đầu vai của hắn, một đầu khỉ con có lông màu trắng đang nằm sấp, vò đầu nhìn về phía bốn phương tám hướng, thấp giọng nói:

- Khương Diệp, ngươi xác định Đạo Tổ tại Ti Châu? Vì sao ta không có cảm nhận được cường giả Tôn Cảnh hoặc khí tức mạnh hơn?

Khương Diệp ngạo nghễ nói:

- Đó là Đạo Tổ vượt xa giác quan của ngươi, ngươi tự nhiên không cảm giác được.

Bạch Mao Tiểu Hầu Tử khẽ nói:

- Ngươi thật biết thổi, liền trước mắt xem ra, nhân tộc không có khả năng ngăn cản Cường Lương tộc xâm nhập, tại Nam Bộ bên ngoài Thái Hoang, Cường Lương tộc hoành hành bá đạo, các tộc đều kính sợ tránh xa, bị Cường Lương tộc để mắt tới, cũng không phải chuyện tốt.

Khương Diệp không nhịn được nói:

- Dọc theo con đường này đã nghe ngươi thổi rất nhiều lần, Cường Lương tộc mạnh hơn nhân tộc ta cũng sẽ không sợ, đánh một trận chiến mới có thể xem hư thực.

Bạch Mao Tiểu Hầu Tử buông tay nói:

- Ai, ta cũng là vì lo lắng cho ngươi, chủ nhân phái ta tới bảo hộ ngươi, mặc dù ta không có thực lực cường đại, nhưng tốt xấu gì cũng có kiến thức rộng rãi.

Khương Diệp bĩu môi, không tiếp tục lên tiếng.

Hắn còn nhớ rõ sư phụ giao cho hắn nhiệm vụ, lần này trở về, hắn chính là muốn thành tựu phiên vương.

Bất quá hắn đã nhiều năm chưa có trở về Thuận Thiên, đi thẳng về sợ là không ổn cho nên hắn nghĩ trước tìm Đạo Tổ, để Đạo Tổ hỗ trợ nói chuyện.

Một người một khỉ đi càng lúc càng xa, hướng về phía tuyết trắng mịt mờ, lưu lại từng dấu chân, chẳng qua vết chân của hắn rất nhanh bị tuyết bay bao trùm, không có để lại bất cứ dấu vết gì.

Ngày kế tiếp, giữa trưa, Khương Diệp đến đây bái phỏng, hắn tự xưng là hoàng tử, có oan muốn nhờ.

Khương Trường Sinh đồng ý hắn dí vào Long Khởi sơn, đợi hắn đi vào đình viện liền bị tình cảnh trong sân hấp dẫn.

Mộ Linh Lạc, Cơ Võ Quân mỹ mạo như tiên tử trên trời, Diệp Tầm Địch, Kiếm Thần ngồi tĩnh tọa ở trên mái hiên như tuyệt thế cao thủ, cao cao tại thượng, Bạch Tôn đang dạy Khương Thiên Mệnh tràn ngập khí chất thế ngoại cao nhân, Bạch Kỳ, Bạch Long, Thái Oa, Thái Hi, Kim Ô càng làm hắn khẩn trương.

- Vương tộc…

Bạch Mao Tiểu Hầu Tử kinh ngạc kêu to, ngữ khí tràn đầy khó tin.

Ánh mắt của nó rơi vào trên người Thái Oa, Thái Hi, run lẩy bẩy.

Khương Diệp nghe xong, không khỏi nhìn về phía Thái Oa, Thái Hi.

Tất cả mọi người trong sân bị nó gọi hấp dẫn, đi theo nhìn về phía Thái Oa, Thái Hi.

Khương Trường Sinh mở mắt, nói:

- Đến đây đi.

Giữa mi tâm Khương Diệp cũng có một bớt thụ văn, đây đã trở thành tiêu chí huyết mạch chính thống của Khương gia.