Chương 636 Bạch Linh thiên hầu, Cường Lương tộc (2)
Khương Diệp nhìn về phía Khương Trường Sinh, càng căng thẳng hơn, mặc dù Khương Trường Sinh thoạt nhìn tuổi trẻ tuấn mỹ, nhưng chỉ một cái liếc mắt, hắn đã đoán được người này là Đạo tổ.
Nghe đồn Đạo Tổ hoàn mỹ không một tì vết, điểm này cũng thể hiện trên dung nhan, thân hình cùng khí chất. Khương Diệp đi vào trước mặt Khương Trường Sinh quỳ lạy, nói:
- Khương Diệp bái kiến Đạo Tổ.
Bạch Mao Tiểu Hầu Tử đánh giá Khương Trường Sinh, phát hiện mình hoàn toàn nhìn không thấu Khương Trường Sinh, trong lòng kinh hãi, nhưng khi nó đối đầu với ánh mắt hơi chứa ý cười của Khương Trường, bị dọa đến vội cúi đầu.
Khương Trường Sinh chậm rãi mở lời:
- Ngươi có oan gì?
Khương Diệp ngẩng đầu, kể lại chuyện trước đó gặp phải, hắn càng nói lòng càng chua xót, chẳng biết tại sao, nhìn thấy Khương Trường Sinh, hắn thấy thân cận không hiểu, cho dù nói những việc này cho sư phụ, cũng không có ủy khuất như vậy.
Khương Trường Sinh nghe xong, nói:
- Ngươi muốn như thế nào, báo thù?
Khương Diệp lắc đầu, nói:
- Ta chỉ muốn trở về, nhưng mất tích nhiều năm như vậy....
Khương Trường Sinh nói:
- Ừm, ta hiểu được, ta sẽ để cho Thiên Tử phong ngươi làm vương.
Khương Diệp chính là hương hỏa tín đồ của hắn, hắn có thể nghe được tiếng lòng của Khương Diệp.
Nghe vậy, Khương Diệp kinh hỉ, vội vàng bái tạ Khương Trường Sinh.
Khương Trường Sinh nhìn chằm chằm Bạch Mao Tiểu Hầu Tử, hỏi:
- Ngươi biết Thái Hoang vương tộc?
Thật ra hắn sớm có suy đoán, lúc trước nhìn trộm đến phiến đá của Thái Hoang vương tộc, từng thấy một vị xà nhân, bây giờ xem ra, Thái Oa, Thái Hi thật sự là vương tộc, trách không được sinh ra đã có Diệt Thế thụ bảo hộ, vương tộc nhất định có chỗ bất phàm, để chúng sinh bảo hộ mình, cái này là thiên phú của vương.
Bạch Mao Tiểu Hầu Tử nhẹ gật đầu, lại lắc đầu, nói:
- Ta không biết, nhưng tộc ta sẽ đời đời truyền lại trí nhớ, trong trí nhớ tổ tông có thân ảnh vương tộc, giống như đúc bọn hắn.
Mọi người hơi hơi vây tới, Thái Hi kích động nhất, một tay tóm lấy Bạch Mao Tiểu Hầu Tử, hỏi thăm vương tộc, Thái Oa thì bình tĩnh, mặt không đổi sắc.
Bạch Mao Tiểu Hầu Tử rất khẩn trương, nói:
- Liên quan tới vương tộc, ta hiểu rõ chẳng qua là truyền thuyết, dù sao vương tộc đã diệt tộc, thế gian chỉ có số ít sinh linh vương tộc phân bố các nơi thiên hạ, ngươi hỏi ta cũng vô dụng.
Khương Diệp đau lòng nó, vội vàng nói:
- Đạo Tổ, so với vương tộc, có một chủng tộc khác đáng giá chú ý hơn, cái kia chính là Cường Lương tộc, Cường Lương tộc chuẩn bị công đánh nhân tộc.
Lời vừa nói ra, ánh mắt của tất cả mọi người bị hắn hấp dẫn.
Bạch Mao Tiểu Hầu Tử liều mạng gật đầu, nói:
- Không sai, phạm vi hoạt động của nhân tộc càng lúc càng lớn, Thiên Diễn võ pháp đã truyền ra các tộc, pháp này sẽ phá hư cân bằng Nam Bộ bên ngoài Thái Hoang, Cường Lương tộc tự nhận là bá chủ đương nhiên sẽ không ngồi nhìn mặc kệ...
Khương Trường Sinh yên lặng diễn toán.
- Người mạnh nhất Cường Lương tộc mạnh bao nhiêu?
[ Cần tiêu hao 5,550,000,000 giá trị hương hỏa, có tiếp tục hay không? ].
Không.
- Cường Lương tộc có thể mời tới người mạnh nhất mạnh bao nhiêu?
[ cần tiêu hao 5,900,000,000 giá trị hương hỏa, có tiếp tục hay không? ].
Thiên Địa Đế Cảnh ngũ trọng thiên.
Thật là mạnh.
Xem ra, Cường Lương tộc cách nhân tộc rất xa, hai năm trước, người mạnh nhất bên trong phạm vi đã biết mới vượt qua sáu tỷ.
Khương Trường Sinh chú ý tới Bạch Mao Tiểu Hầu Tử, bên ngoài Nam Bộ.
Chẳng lẽ hệ thống hiện tại mới bao trùm Nam Bộ bên ngoài Thái Hoang, Thái Hoang đến tột cùng lớn bao nhiêu?
Hắn bắt đầu hỏi thăm Bạch Mao Tiểu Hầu Tử.
Bạch Mao Tiểu Hầu Tử chính là một trong bảy đại linh hầu Thái Hoang Bạch Linh thiên hầu, bảy đại linh hầu đều có năng lực khác biệt, Bạch Linh thiên hầu có thể đời đời tiếp nhận trí nhớ truyền thừa, làm cho chúng nó thông hiểu rất nhiều chuyện của Thái Hoang.
Dựa theo nó nói, Thái Hoang thật sự rất bao la, ngay cả Bạch Linh thiên hầu tộc cũng không biết, chỉ là bên ngoài Nam Bộ đã vô biên vô hạn, mặt khác, Vô Tận Hải Dương chỉ là đối với nhân tộc, yêu tộc mà nói là vô tận, trên thực tế chẳng qua là một vùng biển mênh mông của Thái Hoang, đại dương mênh mông giống như vậy, còn có không ít.
Cường Lương tộc từ thời đại thượng cổ sống đến ngày nay, trước đây thật lâu, nhân tộc bị trục xuất khỏi Thái Hoang, chính là Cường Lương tộc nghe lệnh vương tộc làm ra, nhân tộc trở về, lại náo ra động tĩnh lớn như vậy, để Cường Lương tộc rất không vừa lòng, không được bao lâu, Cường Lương tộc sẽ đột kích, bọn hắn muốn tiêu diệt Thiên Diễn võ pháp, phàm là người nắm giữ Thiên Diễn võ pháp đều phải chết, nhất là Sáng Tạo giả, đó là mục tiêu chủ yếu của bọn họ.
Cường Lương tộc có trên ngàn bộ lạc, tộc nhân trong mỗi một bộ lạc vượt qua số lượng bằng ức, như là một phương vận triều, phàm là chủng tộc linh trí có thể dừng chân tại Thái Hoang, đều phải hướng Cường Lương tộc cống hiến.
Nghe Bạch Linh thiên hầu miêu tả Cường Lương tộc, mọi người càng ngày càng giật mình, không nghĩ tới Thái Hoang lại ẩn tàng chủng tộc mạnh mẽ như thế.
Khương Trường Sinh như có điều suy nghĩ.
Tên là Cường Lương, hắn kiếp trước từng nghe qua, được Sơn Hải kinh ghi chép, nghe nói trong thần thoại của lục địa khác cũng có cái bóng của Cường Lương.
Mảnh thế giới võ đạo này có sâu xa nào cùng Địa Cầu hay không?
Khương Trường Sinh mở lời:
- Vừa hay, các ngươi trở lại Thuận Thiên sau nói cho Thiên Tử, để cho hắn chuẩn bị sớm.
Khương Diệp gật đầu, Khương Trường Sinh thì nhắm mắt lại.
Những người khác dồn dập lôi kéo Bạch Linh thiên hầu hỏi thăm, Bạch Linh thiên hầu sợ hãi, chỉ có thể trả lời cho từng người, trọn vẹn hỏi đến màn đêm buông xuống, mọi người mới lưu luyến không rời thả bọn họ đi.
Sau khi xuống núi, Khương Diệp cùng Bạch Linh thiên hầu cùng nhau thở ra một hơi.
- Ta hiện tại tin, Đạo Tổ không phàm nhân, ngay cả vương tộc cũng dám nuôi, còn có Chân Long đã tuyệt tích, đúng, ngay cả Hỏa Nha trên cây kia cũng không phải tầm thường, trong trí nhớ của tổ tiên ta căn bản không có sinh linh như vậy...
Bạch Linh thiên hầu cảm khái, nghe Khương Diệp được như thế, bộ dáng hiện ra vẻ kiêu ngạo.