Chương 647 Tử Tiêu cung, chênh lệch cách xa (1)
Không đến thời gian ba hô hấp, tám vị Cường Lương chiến sĩ Thiên Địa Đại Tôn cảnh đều chết hết, lưu lại thịt nát đầy đất.
Cường Lương đại vương còn đang chịu đựng Kim Lân diệu thụ trùng kích, bản thân hắn đã bị trọng thương, nhiều chỗ trên người hiển lộ ra xương trắng sâm nhiên.
- Hắn đến cùng là thần thánh phương nào...
Cường Lương đại vương kinh sợ ngước nhìn Khương Trường Sinh, từ đầu đến cuối, hắn đều không nhìn thấy hình dáng của Khương Trường Sinh.
Kim quang kia sáng chói như là pháp tắc ngăn giữa phàm linh cùng thần linh, để ánh mắt của hắn không thể đánh vỡ hàng rào.
Giờ khắc này, Cường Lương đại vương nghĩ lại cảnh cáo mà Vương tộc lưu lại, nguyên lai là thật, mặc dù Cường Lương tộc đã khu trục qua nhân tộc, nhân tộc vẫn giết trở lại, mà còn có người mạnh như thế tọa trấn.
Ánh mắt Cường Lương đại vương u ám, hắn đã không có sức chống cự.
Trận chiến này hắn biệt khuất đến cực điểm, thực lực của đối phương vượt xa hắn, áp chế hắn chỉ có thể bị động phòng thủ, hắn chưa bao giờ tiến hành qua chiến đấu như vậy, tại Thái Hoang, dù cho mặt đối tồn tại cường đại không thể đối đầu, cũng có thể đấu khá lâu.
Đúng lúc này.
Khương Trường Sinh trên trời dỡ xuống Tử Kim Hồ Lô từ trong tay áo, hướng về phía dưới chiếu đi, Tử Kim Hồ Lô bắn ra từng sợi ánh sáng tím, một cỗ hấp lực cường đại bao phủ Cường Lương đại vương.
Hắn đã là nỏ mạnh hết đà không có sức chống cự, chỉ có thể nhắm mắt lại, tiếp nhận chiến quả tử vong.
Không chỉ là hắn muốn chết, nhóm tộc nhân mà hắn mang tới cũng phải chết.
Rất nhanh, thân thể cao lớn hơn sơn nhạc của hắn đột nhiên thu nhỏ, chui vào bên trong Tử Kim Hồ Lô.
Khương Trường Sinh cất kỹ Tử Kim Hồ Lộ, quay đầu nhìn về phương hướng quân đội Đại Cảnh, lần nữa thi triển thần thông cải thiện hoán địa, buông xuống đảo đang treo cao, để quân đội Đại Cảnh cùng Hoang Châu thành một lần nữa rơi xuống đất.
Làm xong tất cả những thứ này, hắn đạp mây rời đi, cấp tốc tan biến tại chân trời.
Những Cường Lương tộc chiến sĩ còn sống run rẩy toàn thân, không dám tin vào hai mắt của mình.
- Đại vương chết rồi?
- Làm sao có thể? Vì sao nhân tộc lại có tồn tại mạnh mẽ như thế...
- Mau trốn đi.
- Chạy đi, Cường Lương tộc đã thua trận chiến này.
Càng ngày càng nhiều Cường Lương tộc chiến sĩ giật mình tỉnh lại, chạy trốn tứ phía.
Ánh nắng xuyên qua biển mây trên trời, vương vãi xuống, chiếu rọi hoang vu, trên chiến trường xào xạc, các tướng sĩ Đại Cảnh sống sót có loại cảm giác giật mình như ở trong mộng.
Quan Thông U rơi xuống đất, ngồi tĩnh tọa tại chỗ, lấy ra đan dược bên từ trong nhẫn trữ vật, bắt đầu chữa thương.
Trận chiến tranh làm người tuyệt vọng này khi Đạo Tổ ra tay rất nhanh đã kết thúc, tuyệt đại đa số người vẫn còn đi tắm ở trong rung động lúc trước, không thể tự kềm chế.
Rất nhiều võ giả đều sinh ra một ý nghĩ.
Tập võ thật có hiệu quả sao?
Có thể so với lực lượng tiên thần hủy thiên diệt địa vừa rồi à?
Khương Trường Sinh trở lại trong đình viện Long Khởi sơn, Bạch Kỳ cùng Khương Thiên Mệnh lại gần, càng không ngừng hỏi thăm tình hình chiến đấu.
- Cường Lương tộc xác thực mạnh mẽ, đây còn không phải lực lượng của toàn bộ của bọn họ, sau này, nhân tộc vẫn phải đối mặt Cường Lương tộc tập kích, mà Cường Lương tộc không chỉ mạnh mẽ, còn suất lĩnh lấy rất nhiều chủng tộc.
- Thiên Mệnh, tập võ thật tốt, Đại Cảnh cần ngươi, hi vọng của nhân tộc cũng ở trên thân thể ngươi. -
Khương Trường Sinh dùng một loại ngữ khí sầu lo nói, Khương Thiên Mệnh nghe được nhiệt huyết dâng trào, không có chút áp lực, ngược lại là đấu chí vô hạn.
Bạch Kỳ mở miệng hỏi:
- Chủ nhân, Cường Lương tộc lần này phái tới người mạnh nhất mạnh bao nhiêu?
Khương Trường Sinh nói:
- Có thể so với Võ Đế nhân tộc.
Nghe vậy, Bạch Kỳ trừng lớn mắt sói, Thái Oa, Thái Hi cũng quay đầu nhìn về phía hắn.
Theo lời của Cơ Võ Quân, Bạch Tôn, bọn hắn cho rằng Võ Đế chính là đỉnh võ đạo, không nghĩ tới Cường Lương tộc vậy mà phái tới thực lực võ đạo đỉnh.
Bạch Kỳ kinh ngạc nói:
- Đối phương phái ra Võ Đế, kết quả ngài nhanh như vậy liền giải quyết?
Đây chính là Võ Đế nha.
Khương Trường Sinh lần đầu tiên đánh với Võ Đế.
- Mặc dù quá trình hết sức gian nan, nhưng xác thực đã bắt lại, quyết đấu võ đạo, không thể dùng thời gian đi cân nhắc, thời gian chiến đấu càng dài không có nghĩa chênh lệch lẫn nhau càng nhỏ, tương phản, thời gian chiến đấu càng ngắn, nói rõ hai bên đã dùng toàn lực.
Khương Trường Sinh lắc đầu nói, nói xong, hắn đi về phía nhà ở của chính mình.
Khương Thiên Mệnh nắm chặt hai quả đấm, nói: -
Võ Đế tính là gì, tổ gia gia tất nhiên có thể đặt chân đến cảnh giới võ đạo càng cao, võ không bờ bến.
Trở lại trong phòng, Khương Trường Sinh ngồi tĩnh tọa ở trên giường, thở dài ra một hơi, trong mắt tràn đầy vẻ chờ mong.
Dùng hết toàn lực, hắn có khả năng càng nhanh đánh giết Cường Lương đại vương, nhưng hắn muốn bức đối phương hiện ra lực lượng mạnh hơn, kích thích sinh tồn ban thưởng tăng lên.
Đến mức Cường Lương tộc có lần nữa đột kích hay không, hắn tâm lý nắm chắc, trong thời gian ngắn Cường Lương tộc không có khả năng lại đến.
Lúc trước hắn tính qua, người mạnh nhất Cường Lương tộc cũng mới đến Thiên Địa Đế Cảnh ngũ trọng thiên, giá trị hương hỏa bản thân là năm mươi lăm triệu, Cường Lương tộc mạnh hơn xa nhân tộc, nhưng không có nghĩa sẽ có tồn tại vượt qua cảnh giới Võ Đế, chẳng qua số lượng các cảnh giới nhiều hơn xa nhân tộc.
Lúc trước hắn tính qua giá trị hương hỏa của thực lực toàn thể Cường Lương tộc, một chuỗi số ‘0’ dài để hắn thấy mà vô cùng lo sợ, Đại Cảnh còn cần mấy trăm năm mới có thể đuổi theo.
Hắn gỡ xuống Tử Kim Hồ Lô, đem ánh mắt nhìn về phía trong hồ lô, giờ phút này Cường Lương đại vương trọng thương đã bị rất nhiều cấm chế trấn áp, mất đi ý thức. Giết thì đáng tiếc, trước tiên cần phải bổ sung Sơn Hải kinh cùng Thiên Địa Bảo Giám, lại phân thân thể hắn cho người bên cạnh, hoặc luyện chế đan dược, đây mới là cách sử dụng tốt nhất.
Sở dĩ thả những chiến sĩ cường giả kia rời đi, cũng là hi vọng bọn họ có thể đem tình hình chiến đấu mang về, chấn nhiếp Cường Lương tộc.