Chương 661 Biện pháp cứu vớt Đại Cảnh (1)
Hoàng Gia cuối cùng khác biệt bách tính, bởi vì nắm trong tay tính mệnh người trong thiên hạ.
Khương Hàn nói xong lời này liền cúi đầu, không dám nhìn Khương Trường Sinh, hắn biết nói lời này có chút đại nghịch bất đạo, nhưng hắn không nói ra ra sẽ không cảm thấy thoải mái.
Đồng thời, trong lòng hắn càng chấn kinh.
Hắn đều đã chết, còn có thể bị tổ tông kéo tới nơi này.
Đây là thủ đoạn hạng gì?
Khương Trường Sinh không có lên tiếng, mà đang suy tư chuyện Khương Hàn nói, hắn tự nhiên không tán đồng lời này, tạo thành cục diện bây giờ cũng không chỉ là phiên vương, chuẩn xác mà nói là chênh lệch võ đạo, chủ yếu quy tội khí vận.
Đại Cảnh thành tại khí vận, cũng bởi vì khí vận mà đi đến mối nguy.
Nhân tộc vận triều đều như thế.
Khương Trường Sinh đột nhiên suy nghĩ đến một điểm nghi hoặc, đến cùng là ai khai sáng ra khí vận chi triều.
Khí vận chi triều, tuyệt đối là kiếm hai lưỡi, người cường thịnh sẽ để giang sơn mưa thuận gió hoà, người suy yếu lại sẽ nhanh chóng hạ xuống, mà khí vận chi triều sinh ra đặt vững cách cục nhân tộc phân liệt, bởi vì một khi thành lập vận triều, tốc độ cao quật khởi, rất rất nhiều thế gia vọng tộc, tông môn sẽ đề cử người xây triều.
Tựa như triều tông trước đó, chưởng khống các triều, lại không làm hoàng đế, bởi vì bọn hắn cũng không muốn tiếp nhận hạn chế tuổi thọ của khí vận.
Muốn giải quyết khốn cảnh của Đại Cảnh, phải đột phá hạn chế mệnh số mà vận triều dành cho thiên tử, bằng không cứu vãn một triều, vấn đề còn sẽ xuất hiện.
Thiên tử không nhất định phải một đời truyền một đời, có thể đương nhiệm mấy trăm năm, lại tuyển một vị hậu nhân, dĩ nhiên, dạng này cũng có tai hoạ ngầm, nếu Thiên Tử váng đầu, chính là tai hoạ.
Mặc kệ như thế nào, đều sẽ có mặt xấu.
Kế sách vứt bỏ vận triều khí vận chỉ sợ sẽ khiến cho người trong thiên hạ đều muốn phản kháng, bởi vì vận triều chỉ có hạn chế với thiên tử một người, không thể không nói, đại giới của vận triều chia Thiên Tử và người trong thiên hạ ra làm hai phe cánh, dẫn đến hoàng quyền không có khả năng rời khỏi khí vận.
Khương Hàn không có nghe được tổ tông mở miệng, trong lòng thấp thỏm, thầm nghĩ không ổn, mình chọc giận tổ tông.
Dù sao Thái Tông là con trai của tổ tông.
Ai!
Trong lòng Khương Hàn chua chua, phụ thân của Thái Tông tốt ra sao, phụ thân của hắn...
Hắn cảm giác mình là Thái Tông, có thể lấy được công tích tốt hơn! Khương Hàn lấy dũng khí hỏi:
- Tổ tông, ngài có thể đừng hỏi tội đương kim thiên tử hay không?
Khương Trường Sinh mở miệng nói:
- Ta khi nào nói muốn hỏi tội?
Khương Hàn yên lặng.
- Đại Cảnh có vong, sẽ ảnh hưởng đến ta cái gì?
Nói lời này để Khương Hàn lộ ra nụ cười khổ, hắn sợ là sợ điểm này.
Khương Trường Sinh nói:
- Mặc dù ta không tán đồng người như ngươi, nhưng tán đồng quyết tâm của ngươi, ngươi xứng đáng Đại Cảnh.
Nói lời này tuyệt đối không phải nói ngoa, Khương Hàn mang theo sát tính quá lớn, nhưng cũng xác thực tạo phúc cho bách tính, mỗi một lần xét nhà, đều sẽ phân ra một bộ phận cho bách tính các nơi, có phần lớn tín đồ hương hỏa trong Đại Cảnh tán dương Khương Hàn, dĩ nhiên, cũng có người đang mắng hắn, bất quá đều là thế gia vọng tộc, người có liên hệ với quan lại.
Khương Hàn nghe thấy vậy, trong lòng đột nhiên hiện ra cảm giác chua xót vô cùng vô tận.
Hắn sinh ra nhiều năm như vậy, giờ khắc này đột nhiên có loại ủy khuất của tiểu hài khi đối mặt trưởng bối, mong muốn được an ủi, cho dù đối mặt với phụ hoàng hắn, cũng không có cảm xúc như thế.
Cho tới nay, không người biết được áp lực của hắn, cũng không dám kể rõ với người khác.
Nhưng hắn cũng hiểu rõ nửa câu đầu của tổ tông, nói chính là hành vi của hắn đối với Thất đệ Khương Diệp, nhưng hắn khi đó cũng nghe mẫu hậu và người bên cạnh sàm ngôn, nếu hắn thật hận Khương Diệp, đằng sau có rất nhiều biện pháp xử lý Khương Diệp.
Hắn gọt đi nhiều phiên vương như vậy, nhưng không có động Khương Diệp một chút, chính là bởi vì trong lòng có hổ thẹn.
- Muốn nói cái gì thì nói một chút đi, tới nhân gian một chuyến cũng tính như ngươi ta có duyên phận, nói xong sẽ đưa ngươi đi Địa Phủ đầu thai.
Ngữ khí Khương Trường Sinh đạm mạc, được Chí Dương thần quang chiếu rọi, Khương Hàn thấy không rõ mặt mũi của hắn, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất ấm áp.
Giờ khắc này, Khương Hàn tự cảm thấy xấu hổ, hắn nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có cơ hội như vậy.
Hắn bắt đầu kể rõ, cái gì đều nói, ngữ tốc rất nhanh, lộ ra hết sức kích động.
Khương Trường Sinh kiên nhẫn nghe, nghe một chút chuyện xưa của Khương Hàn.
Mỗi người đều có nhiều mặt, phức tạp mới là đặc chất của con người, hắn nguyện ý tìm hiểu Khương Hàn một chút.
Khương Hàn dẫn phát kíp nổ suy nghĩ sâu xa của hắn về bản chất của vận triều, hắn cảm thấy khí vận chính là một loại lực lượng của Thiên Địa, nếu như hắn có thể sáng tạo ra lực lượng Thiên Địa dạng này, nhưng không có hạn chế tuổi thọ cho thiên tử, có thể cứu vớt Đại Cảnh hay không.
Làm như vậy, tai hoạ ngầm sẽ ở trên người thiên tử, không đến mức mất cân bằng như thế.
Khương Hàn không biết tổ tông đang suy nghĩ gì, hắn nói một mạch tâm sự của âm ình, ngược lại đều đã chết, không có cái gì gánh vác.
Thật lâu.
Khương Hàn nói xong, chỉ cảm thấy thoải mái trước nay chưa có, giống như về tới thời thiếu niên, hắn nói phần lớn là cảm thụ trong lòng, không có chỉ trích người nào đó cụ thể.
- Tốt, ngươi nên lên đường.
Khương Trường Sinh phất tay, sau đó đưa Khương Hàn vào thế giới dưới lòng đất.
Đợi Khương Hàn kịp phản ứng, đã đi vào bên cạnh Hoàng Tuyền, nhìn trùng trùng điệp điệp vong hồn xếp thành hàng dài phía trước, trong lòng hắn thất lạc một hồi.
Nhưng thất lạc tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Mặc dù không có tạm biệt thật tốt cùng tổ tông, nhưng tổ tông có thể nghe hắn kể rõ, đã là chuyện may mắn.
Đời này không có tiếc nuối!
Nghĩ được như vậy, Khương Hàn lộ ra nụ cười, bắt đầu chờ mong luận hồi....
Trở lại đến trong sân vườn, Khương Trường Sinh bắt đầu luyện đan, sau đó một quãng thời gian, Thuận Thiên kinh biến cũng truyền đến Kinh Thành.