Chương 662 Biện pháp cứu vớt Đại Cảnh (2)
Một ngày này, Khương Trường Sinh một bên dùng Thiên Địa Vô Cực Nhãn quan sát Thái Hoang, thuận tiện nghe mọi người bàn luận về chuyện trên triều đình. Cái chết của Khương Hàn dẫn đến Thiên Tử chấn nộ, đây là chuyện xấu mà Đại Cảnh chưa từng có, thế gia vọng tộc, tông môn các phương đều rụt lại, sợ bị hoài nghi.
Mượn việc này, Thiên Tử trắng trợn bắt lấy rất nhiều quan lại, mặc dù không hề động sát tâm, nhưng trong lúc giam giữ, rất nhanh đã an bài người mới thay thế, dẫn đến càng ngày càng nhiều người phê bình kín đáo.
Thiên tử mượn hiếu đạo đi lũng quyền.
Diệp Tầm Địch cười nói:
- Xem ra vị Thiên Tử này của chúng ta cũng không phải người tầm thường.
Bạch Tôn vuốt râu cười nói:
- Thiên Tử xác thực sẽ tìm cơ hội nhưng còn chưa đủ, lại nhìn xuống đi, nếu hắn có thể chèo chống giang sơn Đại Cảnh, chờ Huyền Chân hoàng tử lớn lên, Đại Cảnh sẽ muốn cường thịnh trở lại.
Hắn vẫn như cũ không thể quên được Khương Huyền Chân.
Hắn cảm thấy Khương Huyền Chân rất có thể sẽ mang đến thời cơ thuế biến vì Đại Cảnh.
Trần Lễ lắc đầu nói:
- Không có tác dụng gì, hắn chẳng qua là đổi quân cờ ở bề ngoài, còn không thể rung chuyển những quái vật khổng lồ ẩn núp trong bóng tối kia.
Hắn vẫn như cũ tràn ngập bi quan đối với tương lai của Đại Cảnh, bởi vì hắn ở trên triều đình chờ đợi hai trăm năm, rất nhiều vấn đề chỉ dựa vào miệng đều không nói được.
- So với chuyện triều đình, ta càng hoang mang chính là một chuyện khác, gần đây càng ngày càng nhiều võ giả theo Vô Tận Hải Dương chạy đến, không biết là ai ở sau lưng thôi động.
Bạch Tôn nói xong, ánh mắt nhìn về phía Khương Trường Sinh trên Địa Linh thụ.
Bạch Kỳ cười nói:
- Lão đầu, đừng nghe lung tung, nước trong này rất sâu.
Chúng nó đều là tín đồ của Khương Trường Sinh, có thể đi vào vào Thần Du đại thiên địa, biết được là Khương Trường Sinh thả, nhưng điểm này không thể nói cho Bạch Tôn.
Bạch Tôn cũng không phải là tín đồ hương hỏa của Khương Trường Sinh, hắn mặc dù kính sợ Khương Trường Sinh, nhưng còn không có đi đến giai đoạn tín đồ, tuổi của hắn cùng hiểu biết khiến cho hắn rất khó đi tín ngưỡng một người.
Khương Thiên Mệnh gật đầu nói:
- Không sai, sư phụ, khuyên người ít hỏi thăm.
Bạch Tôn ngẩn người, lắc đầu bật cười, hắn đoán được quả nhiên không sai.
Là cách làm của Đạo Tổ.
Nếu là cách làm của Đạo Tổ, vậy thì chứng minh Đạo Tổ sẽ không từ bỏ Đại Cảnh.
Trần Lễ đứng dậy, cười nói:
- Võ giả đến từ hải dương cũng có thể tụ tập lại đối đãi thời điểm Đại Cảnh thuế biến.
Hắn hành lễ với Khương Trường Sinh, sau đó quay người rời khỏi.
Hắn mặc dù đã rời xa triều đình, nhưng tâm hắn vẫn còn, trên triều đình vẫn có rất nhiều tai mắt của hắn.
Sau khi hắn rời khỏi, Bạch Tôn cũng không có đợi lâu, đi theo xuống núi, sân nhỏ rất nhanh lâm vào trong an tĩnh, hoặc là tu luyện, hoặc là tiến vào Thần Du đại thiên địa.
Khương Trường Sinh ngồi trên tàng cây, khuôn mặt có chút động, nheo mắt lại, tựa hồ nhìn thấy cái gì....
Ở giữa dãy núi, từng con hung thú chiếm cứ ở đây, con lớn nhất còn cao hơn dãy núi, mười phần hùng vĩ.
Hoàng Thiên, Hắc Thiên nằm sấp trên đỉnh núi, hưởng thụ ánh nắng, đồng thời luyện công rèn luyện thân thể, làm bản thân lớn mạnh.
Yêu tộc của bọn chúng đã bắt đầu có hình thức ban đầu, bất quá chúng nó mời chào đại bộ phận là hung thú con non, hoặc là bị chủng tộc khu trục, hoặc là một mình lang thang, số lượng vượt qua năm trăm.
Hoàng Thiên tựa hồ cảm nhận được cái gì, mở mắt, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.
Hắc Thiên đi theo mở mắt, hỏi:
- Đại ca, làm sao vậy?
Hoàng Thiên không có trả lời, Hắc Thiên theo ánh mắt của nó nhìn lại.
Phong cảnh phần cuối thiên địa hợp lòng người, không có nửa điểm dị tượng.
Hắc Thiên đang muốn mở miệng truy vấn, đột nhiên thấy chân trời xuất hiện ánh sáng, nó cả kinh trừng lớn mắt mèo, chỉ thấy một khỏa thiên thạch lao nhanh đến, lượn lờ lấy khí diễm cuồn cuộn, cấp tốc biến lớn.
Ầm ầm --.
Dãy núi rung động, kinh động đám hung thú chiếm cứ ở đây, chúng nó dồn dập mở mắt, ngẩng đầu nhìn lại.
Thiên thạch kia dùng tốc độ cực nhanh lướt qua từ trên đỉnh đầu bọn nó, thanh thế hạo đại, xé rách biển mây, cấp tốc tan biến tại chân trời. Hắc Thiên thở dài một hơi, tò mò hỏi:
- Đại ca, vừa rồi là vật gì?
Hoàng Thiên một lần nữa nằm xuống, lười biếng nói:
- Ta cũng không rõ ràng, có thể là vì sao trên trời rớt xuống, chỉ cần không đập trúng chúng ta liền tốt.
Nó mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng lại tràn ngập cảnh giác.
Thiên thạch tản ra một cỗ khí tức để tim nó đập nhanh, nó có loại trực giác, bên trong thiên thạch kia cất giấu sinh linh.
Từ khi đi vào Thái Hoang, chúng nó gặp được rất rất nhiều quái sự, cho nên Hoàng Thiên cũng không có suy nghĩ nhiều.
Rất lâu.
Oanh một tiếng từ phần cuối thiên địa truyền đến, chính là phương hướng mà thiên thạch rơi, thiên địa thất sắc, Hắc Thiên quay đầu nhìn lại, khoảng cách quá xa, nó cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ thấy đại địa cuối bầu trời lóng lánh ánh sáng trắng, Hoàng Thiên thì vẫn như cũ nằm sấp, không tiếp tục ngẩng đầu...
Định Hòa năm thứ hai, Thuận Thiên thành.
Hoàng cung, trong điện Kim Loan.
Chính là thời gian tảo triều.
Ánh mắt Thiên Tử uy nghiêm quét nhìn quần thần trong đại điện, không người dám tới đối mặt.
An Thường đứng ra, chắp tay, nói:
- Bệ hạ, chuyện tiên đế đã kéo dài một năm, nên hỏi tội đều đã hỏi tội, ngài có phải nên đặt ánh mắt ở trên giang sơn hay không? Gần đây, dị tộc phụ cận Thiên Cảnh đại lục càng ngày càng nhiều, hoặc kết giao cùng Đại Cảnh, hoặc tới dò xét, đều không thể khinh thường.
Vừa dứt lời, quần thần mong đợi nhìn về phía thiên tử.
Vị Thiên Tử này mới thượng nhiệm hơn một năm, đổi quá nhiều văn võ, để triều đình thần hồn nát thần tính.
Nếu do những người khác đề nghị, bọn hắn cảm thấy muốn chết, nhưng do An Thường đứng ra nói, tất nhiên là bệ hạ an bài, bệ hạ để An Thường tạo cho mình bậc thang.
Thiên tử thở dài nói:
- Thôi, trẫm xác thực cũng nên buông xuống, trước tiên nói một chút Cường Lương tộc đi.
Cường Lương tộc, là kẻ địch Đại Cảnh kiêng kỵ nhất.
Lần trước đại chiến, Cường Lương tộc mới phái tới bao nhiêu người?
Rất khó tưởng tượng Cường Lương tộc toàn thể xuất động lại là cường thế bực nào.