← Quay lại trang sách

Chương 667 Trọc Thiên, vấn tâm ngộ đạo (1)

Văn võ cả triều nghị luận ầm ĩ, lại là không người nào dám đứng ra, yêu tộc đã rời đi mấy chục năm, bây giờ quay đầu trở lại, thế công tất nhiên càng thêm cường đại.

Lúc này, một lão thần đứng ra, nói:

- Bệ hạ, thật ra không cần lo lắng, chẳng qua phát hiện tung tích yêu tộc, yêu tộc cách Đại Nghiễm Thiên còn rất xa, chúng ta chỉ cần an bài tốt bố phòng, chờ Thiên Công trở về, Thiên Công đi tới yêu tộc, có lẽ sẽ mang đến chuyển cơ, hôm nay đại thế thiên hạ đã không chỉ là nhân tộc cùng yêu tộc, phía tây xuất hiện không ít chủng tộc không biết, đây có lẽ là vạn tộc đại kiếp Thánh triều tiên đoán.

Hắn cũng đã nhận được không ít văn võ đồng ý. Đại Nghiễm Thiên đang ở trong giai đoạn phát triển cao tốc, bọn hắn không muốn làm loạn.

Thiên tử bất đắc dĩ chỉ có thể đồng ý.

- Bệ hạ, chúng ta hẳn là quan tâm hai đại hoàng triều khác, bọn hắn chính là chướng ngại vật trong việc Đại Nghiễm Thiên trở thành Thánh triều.

Một tên tướng quân đứng ra trầm giọng nói.

Lời hắn nói dẫn tới quần thần bắt đầu thảo luận, lần này thảo luận không dính đến Thiên Tử, văn võ hai phe cánh bùng nổ tranh luận, mặt đỏ tới mang tai, Thiên Tử thấy trong lòng phiền muộn.

- Tái tạo Thánh triều, thật sự hài hước, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, kì thực đều vì ích lợi của mình..

Trong lòng thiên tử đầy trào phúng, càng nhiều hơn chính là tuyệt vọng. Hoàng triều dạng này há có thể bất bại?

Một khi bại, hắn thân là thiên tử liền phải chết. Chẳng biết tại sao, giờ khắc này, hắn đột nhiên suy nghĩ một cái tên. Đạo Tổ!

Nhìn chung nhân tộc Vô Tận Hải Dương, cường giả chân chính đang cứu người có thể đếm được trên đầu ngón tay, phần lớn đều là bá chủ một phương, cũng không có ví dụ cứu vãn mặt hoàng triều khác.

Thiên tử càng nghĩ càng cảm thấy đáy lòng chua xót, cho dù Đạo Tổ có thể giúp hắn, hắn lại nên làm sao tìm Đạo Tổ?

Hắn lại nghĩ tới một người, vị tướng quân Thiên Công coi trọng nhất kia chính là tín đồ cuồng nhiệt của Đạo Tổ, có lẽ có khả năng tâm sự cùng vị tướng quân kia.

Hắn nghe qua không ít truyền thuyết liên quan tới Đạo Tổ, thổi đến Thiên Hoa Loạn Trụy, ngược lại hắn hiện tại hãm sâu khốn cảnh, tìm không thấy biện pháp khác, có thể thử một chút.

Thiên tử cảm thấy không thể ngồi chờ chết, nếu thật bỏ mặc đám gia hỏa hám lợi này tùy ý làm bậy, nói không chừng hắn còn chưa thoái vị, hắn liền phải chết...

Định Hòa năm thứ bảy. Từ sau khi Thiên Tử ban bố thánh chỉ, thế gia, phiên vương các nơi thiên hạ đều phái người đi ra, mong muốn tiêu diệt Hứa Mãng, để con em trẻ tuổi phong vương mở rộng thế lực của mình.

Nhưng Hứa Mãng bị vây quét, ngược lại đánh nhiều thắng nhiều, không ngừng công thành chiếm đất, bây giờ đã hùng mạnh nắm bốn châu, uy vọng của hắn càng lúc càng lớn, người tìm hắn nương tựa cũng càng ngày càng nhiều, đến tận đây, người thiên hạ mới ý thức được Hứa Mãng cũng không phải phù dung sớm nở tối tàn, có khả năng thật rung chuyển giang sơn Đại Cảnh.

Tháng năm.

Lạc châu, trong phủ đệ.

Nam tử áo bào đen vẫn như cũ uống trà trong sân, Thanh Hư đạo trưởng ngồi bên cạnh hắn, hai người đang nghe một tên thủ hạ hồi báo tình huống của Hứa Mãng.

Đợi thủ hạ nói xong, nam tử áo bào đen phất tay, ra hiệu hắn lui ra.

Trong sân chỉ còn lại có hai người bọn họ, nam tử áo bào đen nhẹ giọng cười nói:

- Thương Lãng đã lên, chẳng qua là sóng này có thể kéo dài bao lâu, chúng ta cần khống chế tốt.

Thanh Hư đạo trưởng hơi hơi nhíu mày, nói:

- Thế của Thương Lãng mạnh hơn chúng ta dự đoán nhiều, xem ra sau lưng còn có những người khác đang thôi động.

- Cũng có rất nhiều người trong thiên hạ không vừa lòng người Khương gia, bọn hắn đang lo không có người dẫn đầu, chúng ta cho bọn hắn cơ hội, bọn hắn há có thể không trân quý?

Nam tử áo bào đen nói xong, thổi thổi hơi nóng trên chén trà.

Thanh Hư đạo trưởng hỏi:

- Thương Lãng đã khởi thế, Trọc Thiên khi nào hiện thân?

Nam tử áo bào đen nói:

- Trọc Thiên không phải tuyển ra, mà là do bọn hắn đi tranh, hãy chờ xem, Trọc Thiên rất nhanh sẽ xuất hiện.

Thanh Hư đạo trưởng nhìn chằm chằm hắn, hỏi:

- Bần đạo rất tò mò, ngươi đến cùng chôn xuống bao nhiêu quân cờ, điều khiển bao nhiêu thế gia?

Gió nhẹ quét sân nhỏ, lá cây chập chờn, phát ra tiếng sa sa sa.

Nam tử áo bào đen không có trả lời, mà chỉ nói:

- Ngươi có khả năng hành động, nhớ kỹ, không muốn đẩy mình ra phía trước quá.

Thanh Hư đạo trưởng gật đầu, đứng dậy rời đi.

Nam tử áo bào đen nhìn hắn rời đi về, ánh mắt tan rã, lâm vào trạng thái xuất thần. Không biết đi qua bao lâu, hắn đột nhiên tỉnh lại.

- Xem ra Đạo Tổ thật bỏ Đại Cảnh.

Nam tử áo bào đen nhếch miệng lên, lần nữa rót cho mình một ly trà, chẳng qua là nước trà đã lạnh....

Tháng chín, Hứa Mãng lần nữa đánh hạ một châu, khí thế càng lúc càng lớn, lớn đến Thuận Thiên Hoàng thành bắt đầu rung chuyển.

Tảo triều, trên Kim Loan điện. Một tên lão thần đứng ra, run giọng nói:

- Bệ hạ, nhất định phải ngăn chặn khí thế của Hứa Mãng, thỉnh bệ hạ điều động Thiên Sách quân tiêu diệt phản quân.

Lời vừa nói ra, quần thần dồn dập đứng ra, thỉnh Thiên Tử điều động Thiên Sách quân. Thiên Sách quân chính là quân đội của mạnh nhất Đại Cảnh, từ khi Từ Thiên Cơ từ nhiệm, bị Thiên Tử độc chưởng.

Thiên tử cau mày nói:

- Người nào có thể đảm nhiệm thống soái Thiên Sách quân?

Bên trong Thiên Sách quân, cao thủ nhiều như mây, mong muốn phục chúng, thật không đơn giản, nhất là sau khi Từ Thiên Cơ bị thôi chức, Thiên Sách quân cực kỳ bất mãn hoàng quyền, đã tiến vào trạng thái không dễ khống chế.

An Thường đứng ra, nói:

- Bệ hạ, thần đề cử một người, Bắc Cương vương.

Nghe vậy, chân mày Thiên Tử nhíu chặt hơn, quần thần cảm thấy đề nghị này không tệ. Do dự một chút, Thiên Tử nói:

- Vậy truyền thánh chỉ của trẫm, để Bắc Cương vương tạm lĩnh Thiên Sách quân, cho đến khi tiêu diệt phản quân Hứa Mãng.

- Bệ hạ thánh minh!

Quần thần cùng kêu lên, có người lộ ra nụ cười, có người phiền muộn.