← Quay lại trang sách

Chương 668 Trọc Thiên, vấn tâm ngộ đạo (2)

Bọn hắn bình thường đều lục đục với nhau, như thế nào nhìn không thấu đánh cờ sau lưng Hứa Mãng, bây giờ lấy ra Thiên Sách quân, loạn Hứa Mãng xem như được bình định, người đã mò được chỗ tốt vừa lòng thỏa ý, những người hao tổn thì không vừa lòng, tiếc nuối, chẳng qua là

không dám biểu lộ ra. Mang việc không thể hiện ra ở bề ngoài, quần thần muốn ẩn dật không thể không hiểu quy củ. Thiên tử đứng dậy, vung tay áo nói:

- Tan triều.

Quần thần quỳ lạy hành lễ.

Đợi Thiên Tử rời đi, An Thường bị quần thần chen chúc, cũng khoe hắn gan lớn, dám đẩy ra Bắc Cương vương.

- Hừ!

Một tên võ tướng hừ lạnh một tiếng, chính là Chu Tuyệt Thế năm đó cùng Ngọc Thanh Loan của Phù Nguyệt thế gia được xưng Đại Cảnh song kiêu, đồ đệ của trụ trì Thánh địa Chân Long tự. Từ khi Dương Chu quật khởi, tên Chu Tuyệt Thế đã nhạt đi, sau đó tòng quân, cho đến khi leo đến trên triều đình, hắn sắp hai trăm tuổi đã là cảnh giới Nhị Động Thiên, có quyền thế hết sức quan trọng bên trong võ tướng.

Chu Tuyệt Thế đi đến trước mặt An Thường, bễ nghễ hắn, nói:

- An thừa tướng, nếu để cho ta phát hiện ngươi cùng Bắc Cương vương có cấu kết, ngươi sẽ gặp phiền phức rất lớn.

Hắn đưa tay phải ra, ngón trỏ đè lên lồng ngực An Thường.

An Thường cười nói:

- Chu tướng quân nói gì vậy, ta cùng Bắc Cương vương đều là hạ thần, tại sao nói cấu kết, Chu tướng quân chớ có bởi vì ta không có đề cử ngươi gánh vác trách nhiệm thống soái mà tức giận, dù sao chính ngươi cũng không chủ động.

Chu Tuyệt Thế cúi đầu, tiến đến bên tai hắn, thấp giọng nói:

- Ngươi không cảm thấy ngươi quá thuận?

Dứt lời, Chu Tuyệt Thế vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười lớn rời đi.

Nụ cười trên mặt An Thường tan biến, những đại thần khác hai mặt nhìn nhau, không có mở miệng. Chu Tuyệt Thế là một trong số ít quyền thần có thể chống lại An Thường trên triều đình, ngoại trừ cảnh giới bản thân, sau lưng hắn còn có Thánh địa Chân Long tự ỷ vào, An Thường tạm thời còn không động đậy Chu Tuyệt Thế.

Cuối năm, tuyết lớn đầy trời.

Khương Trường Sinh khó được đi ra Tử Tiêu cung, đi vào trong sân. Hắn nhảy đến bên trên Địa Linh thụ, bắt đầu tán thưởng phong cảnh khắp núi, nỗi lòng phun trào.

Khương Thiên Mệnh ngẩng đầu, nói:

- Tổ gia gia, ta muốn đi đánh một chầu với Hứa Mãng, có thể sao?

Hắn năm nay đã bốn mươi ba tuổi, thoạt nhìn lại giống như hài đồng bảy tám tuổi, thân thể mặc dù lớn chậm, nhưng cảnh giới võ đạo của hắn lại tăng tiến rất nhanh, bây giờ đã đi đến Ngũ Động Thiên cảnh, khí huyết càng dọa người.

Từ khi Thiên Tử điều động Thiên Sách quân, tin tức cấp tốc truyền ra, dẫn đến cao thủ thiên hạ võ lâm đều chạy tới Bắc Huyền châu, muốn nhìn Hứa Mãng có thể chống bao lâu.

Hứa Mãng không đơn giản, bản thân tinh thông Thiên Diễn võ pháp, văn võ chỉ đạo, chính là công lực Nhất Động Thiên, hắn bằng vào văn võ chỉ đạo, quân đội to lớn có thể bộc phát ra quân trận mạnh mẽ, quân đội này tên Thương Lãng trận, quân thế như Thương Lãng, một tầng mạnh hơn một tầng, châu quân căn bản không phải đối thủ của hắn.

Võ học bản thân thêm tự sáng tạo quân trận, khiến cho võ giả thiên hạ đánh giá Hứa Mãng rất cao, nếu như hắn không có tạo phản, mà xông xáo võ lâm, tất nhiên cũng có thể có một phen thành tựu lớn.

Khương Thiên Mệnh thường xuyên nghe Bạch Tôn, Trần Lễ trò chuyện về chiến tích phong quang của Hứa Mãng, khiến cho trong lòng hắn ngứa ngáy.

Hắn mặc dù không hạ sơn, nhưng cũng hiểu biết mình đi đến thực lực Ngũ Động Thiên đã là cường giả không yếu tại Đại Cảnh, nương tựa theo con mắt thứ ba cùng tuyệt học bản thân hắn, cũng có thể đánh mấy chiêu cùng Cơ Võ Quân.

Khương Trường Sinh mạn bất kinh tâm nói:

- Chờ ngươi đi đến Võ Đạo Thánh Vương lại nói. –

Khương Thiên Mệnh kêu rên.

- Chờ ta đến Võ Đạo Thánh Vương, thiên hạ Đại Cảnh loạn đã bị bình định, ta còn thế nào lộ ra thần uy?

Tất cả mọi người cho rằng Thiên Sách quân vừa ra, Hứa Mãng tất bại, bao gồm cả Trần Lễ.

Khương Trường Sinh không có trả lời, hắn nhìn như đang ngẩn người, kì thực đang cảm ngộ thiên địa. Càng tu luyện, hắn lý giải Đạo Pháp Tự Nhiên Công càng ngày càng sâu, bắt đầu dần dần lĩnh hội quy tắc thiên địa, khoảng cách lần trước đột phá đã qua chín mươi chín năm, linh hồn hắn đã bắt đầu thuế biến, nhưng khoảng cách đột phá vẫn có một đoạn.

Đoạn khoảng cách này cũng không phải tích lũy pháp lực thì có thể đột phá, mà là cần ngộ đạo. Trách không được trong thần thoại có lập địa thành phật, vũ hóa thành tiên, bạch nhật phi thăng các loại sự tích, thuế phàm thành tiên, không chỉ là bản thân thuế biến, cũng là đạo tâm thuế biến.

Hắn đang suy tư đạo của mình là cái gì. Bây giờ, nhân quả có thể ảnh hưởng đạo tâm hắn thật sự quá nhiều, có người bên cạnh, có Đại Cảnh, có Đạo Giới, cũng có Địa Phủ.

Hắn cần muốn tìm tới một Đạo thích hợp với bản thân!

Trước kia, hắn chỉ muốn chú ý tốt chính mình, bây giờ, mong muốn bận tâm nhiều người hơn, nhưng hắn hiểu được người sau sở dĩ nhiều, chính là bởi vì sơ tâm của hắn. Hết thảy đều xây dựng ở bản thân hắn mạnh mẽ.

Hắn muốn tìm về sơ tâm thuần túy ban đầu. Khương Trường Sinh một bên cảm ngộ lực lượng Thiên Địa, một bên cúi xem từng cái đình viện trong Long Khởi sơn, đủ loại hình ảnh quá khứ xuất hiện trước mắt hắn....

Đông –

Một tiếng chuông vang bừng tỉnh Khương Trường Sinh, hắn mở mắt, phát hiện mình đứng phía trên lầu các, phía trước có một thiếu niên đang gõ chuông, chính là hắn lúc nhỏ tuổi. Thiếu niên Khương Trường Sinh xoa xoa mồ hôi trên trán, tiếp tục gõ chuông. Đợi hắn gõ xong, hắn bắt đầu tĩnh toạ luyện công bên cạnh chuông lớn. Lần ngồi xuống này chính là đến trời tối.

Khương Trường Sinh cứ như vậy nhìn mình khi còn nhỏ tuổi, theo sáng sớm đến hừng đông.

- Trường Sinh.

Một tiếng gọi từ dưới lầu truyền đến, cả kinh thiếu niên Khương Trường Sinh đứng dậy, chỉ thấy Thanh Hư đạo trưởng theo cầu thang đi tới, thiếu niên Khương Trường Sinh vội vàng hành lễ.

Thanh Hư đạo trưởng đi vào trước mặt hắn, nhìn xuống hắn, nói:

- Lại đang len lén luyện công? Vì sao không ở cùng một chỗ với các sư huynh sư đệ?