← Quay lại trang sách

Chương 669 Thiên Mệnh tương trợ, Đạo Tổ chi biến (1)

Sư phụ, ta thích thanh tĩnh, bọn hắn quá làm ầm ĩ.

Thiếu niên Khương Trường Sinh trả lời, tiếng rất nhẹ, thoạt nhìn rất thấp thỏm. Thanh Hư đạo trưởng nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ.

Khương Trường Sinh đứng ở cái góc độ này đi xem, có thể thấy rõ ràng vẻ mặt của Thanh Hư đạo trưởng.

- Trong trí nhớ lúc đầu của ta, không nhìn thấy ánh mắt hắn, đây là ta huyễn tưởng, hay là trở về quá khứ?

Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ, hắn cảm thấy hẳn không phải là vế sau, nếu trở lại quá khứ, hắn lúc thiếu niên cùng Thanh Hư đạo trưởng như thế nào không nhìn thấy hắn?

Chẳng lẽ là thần niệm phát ra?

- Trường Sinh, ngươi từ nhỏ đã có ý nghĩ của mình, vi sư mặc dù không hiểu ngươi đang suy nghĩ gì, nhưng vi sư thật cao hứng vì sự phát triển của ngươi, bảo trì ý nghĩ của ngươi bây giờ, có lẽ là chuyện tốt, không cần cải biến.

Thanh Hư đạo trưởng mở lời, sắc mặt của hắn phức tạp.

Khương Trường Sinh xem hiểu lòng hắn, nói là Khương Trường Sinh đầy đủ điệu thấp, không có gây phiền toái cho Khương Uyên, đệ tử Kinh Thành căn bản không biết Long Khởi quan có một người như hắn, dạng này hắn sẽ không bại lộ trong mắt quyền quý.

Năm đó vì bảo vệ hắn, thuận tiện chèn ép nhà mẹ đẻ hoàng hậu, Khương Uyên đưa hắn đưa đến Long Khởi quan, coi là có thể Man Thiên Quá Hải (*), thế nhưng trong đó có không ít quyền quý muốn giết hắn, có thể là nanh vuốt của phe phái hoàng tử khác, cũng có thể là lâu la tầng dưới chót của Đại Thừa long lâu, mặc dù sau khi tới đều bị Khương Uyên mượn Ma Môn họa giải quyết, nhưng hắn có thể còn sống sót, chủ yếu là nhờ vào hệ thống sinh tồn cùng với tu luyện từ nhỏ đến lớn, bằng không hắn đã bị Ma Môn giết chết.

Nghĩ được như vậy, Khương Trường Sinh bỗng nhiên hiểu rõ tại sao mình lại đi tới nơi này. Thanh Hư đạo trưởng nói một lời đã để Khương Trường Sinh nghĩ rõ ràng. Điệu thấp phát dục, hắn tự nhiên nhớ kỹ. Ngoại trừ điệu thấp, còn có những thứ khác.

- Đa tạ sư phụ lý giải.

(*Một trong 36 kế của Tôn tử, Giấu trời qua biển)

Thiếu niên Khương Trường Sinh ngẩng đầu nói, đối mặt cùng Thanh Hư đạo trưởng.

Thanh Hư đạo trưởng đưa tay, vuốt vuốt đầu của hắn, dặn dò vài câu liền rời đi. Khương Trường Sinh nhìn bóng lưng Thanh Hư đạo trưởng rời đi, trong lòng cảm khái nói:

- Sư phụ, thật sự đã lâu không gặp vẫn có nhiệt độ như vậy.

Hắn nhìn về phía mình lúc thiếu niên, dưới ánh trăng, ánh mắt hắn thời thiếu niên rất kiên định, khiến cho hắn cũng lộ ra nụ cười...

Định Hòa năm thứ tám, đầu tháng một, Thiên Sách quân khai chiến cùng đại quân Hứa Mãng, đại chiến giống như thế nhân suy nghĩ, Hứa Mãng căn bản đánh không lại Thiên Sách quân. Thiên Sách quân chính là tinh nhuệ Đại Cảnh, bên trong có không ít tướng lĩnh Động Thiên cảnh, nắm giữ lấy khí vận quân trận mạnh nhất Đại Cảnh, tuyệt không phải đại quân Hứa Mãng có thể chống đỡ.

Một trận chiến này để Thiên Sách thần uy lần nữa vang danh thiên hạ, Bắc Cương vương cũng lại xuất hiện trước mắt người đời, đầu ngọn gió nhất thời có một không hai. Vị phiên vương này trước đó giúp qua tiên đế, chiến công hiển hách.

Hứa Mãng mặc dù bại, nhưng còn chưa hoàn toàn bại, chẳng qua là co vào trận địa, tụ tập về Bắc Huyền châu. Sau năm mới, Thiên Sách quân lần nữa lấy được đại thắng, liên tục hai trận đại bại, để sĩ khí một phương Hứa Mãng giảm nhiều.

Bắc Huyền châu, trong đại điện châu phủ.

Một tên nam tử khoác lên đại bào lông đên bệ vệ ngồi bên trên thủ tọa, khuôn mặt hắn tuấn tú, chẳng qua là phải mắt bị mù, còn có một vết sẹo, trên trán còn có một hắc văn quỷ dị, cả người tản ra tà khí khó mà hình dung.

Hứa Mãng!

Nhân vật quấy phong vân thiên hạ Đại Cảnh!

Hứa Mãng quét nhìn tướng sĩ, mưu sĩ đứng trên điện, giống như quân vương đang quan sát quần thần của mình, không khí ngột ngạt.

- Chúa công, Thiên Sách quân thế lớn, nếu chúng ta không thể chống lại, không bằng vứt bỏ Bắc Huyền châu, tiếp tục chiêu binh mãi mã, chuẩn bị ngày sau lại nổi lên.

Một tên tráng hán to con mở lời, giọng nói như chuông đồng, quanh quẩn trong điện, người hắn mặc giáp đen, trần hai tay trụi, cánh tay cơ bắp cồng kềnh còn to hơn cả eo tướng sĩ khác.

Lời hắn nói được không ít người đồng ý, bọn hắn thật sự không muốn đối mặt Thiên Sách quân.

Hứa Mãng lạnh lùng nói:

- Ta cũng nói trước? Hợp lại dễ dàng, nếu chúng ta thất bại, cục diện Đại Cảnh bế tắc trăm năm không có biến hóa, mà chúng ta sẽ còn bị chém giết, chém đầu cả nhà, Hứa mỗ ta sớm đã không lo lắng, nhưng các ngươi thì sao, thật sự cho rằng còn có thể quay đầu là bờ? Thiên Tử là ai, những thế gia kia hiểm ác như thế nào?

Hắn nói từng chữ như đâm thẳng vào tim gan, tất cả mọi người nghe được lần nữa yên lặng.

Hứa Mãng hít sâu một hơi, nói:

- Các ngươi chớ hoảng sợ, ta xem thiên tượng trong vòng ba ngày, Đại Cảnh sẽ sinh ra biến cố, mệnh số của chúng ta còn chưa định, nhưng lần biến cố này chính là cơ hội duy nhất của chúng ta, từ xưa đến nay, người khởi nghĩa cũng không có kết cục tốt, phần lớn làm giá y cho chư hầu phía sau, ta không tin cái tà này, trời xanh giúp ta, cũng trợ Thương Lãng quân, các ngươi chuẩn bị kỹ càng nghênh đón sinh cơ duy nhất mà trời xanh tặng cho chúng ta chưa?

Lời vừa nói ra, hô hấp của tất cả mọi người dồn dập, nhiệt huyết dâng trào trong lồng ngực, dồn dập quát lớn.

- Chúng ta đã chuẩn bị xong!

- Làm! Hoàng đế thay phiên ngồi, vua nào triều thần nấy, phú quý là đánh ra tới!

- Nếu chúng ta thành công, chẳng phải sẽ tên lưu sử sách?

- Đánh đến bây giờ, Đạo Tổ vẫn không có ra tay, nói rõ Đạo Tổ cũng không vừa lòng thiên hạ Khương gia, giờ đến phiên chúa công.

- Ha ha ha, từ đó thiên hạ họ Hứa, chúng ta đều phong vương bái tướng…

Nhìn thấy sĩ khí chúng thân tín được mình điều động, mặt Hứa Mãng lộ ra nụ cười hài lòng, thân thể hắn chậm rãi nghiêng về phía trước, như là báo săn sắp đi săn, ánh mắt lạnh lùng.

- Thương Lãng đã lên, là gió êm sóng lặng, hay cuốn khắp thiên hạ, liền xem quyết tâm của chư vị!

Hứa Mãng nói lời này không chỉ nói cho thuộc cấp mình nghe, cũng là nói cho mình.

Long Khởi sơn, trong đình viện. ý thức Khương Trường Sinh trở lại trong hiện thực, ánh mắt trở nên kiên định lạ thường, xem quá khứ, để đạo tâm của hắn càng ngày càng kiên cố.