← Quay lại trang sách

Chương 671 Đại Cảnh Khai Thiên, Địa Phủ thông luân hồi (1)

Tình huống An Thường như thế nào?

Thiên tử cười xong, hỏi ngược lại.

Đạo Thần trả lời:

- Hắn đang lôi kéo từng thế gia Thuận Thiên thành, trợ giúp đệ tử những thế gia này giành quan chức.

Thiên tử nói:

- Tiếp tục nhìn chằm chằm hắn, cũng đừng cho hắn tuỳ tiện chết rồi.

- Tuân lệnh!

Đạo Thần đáp, sau đó hành lễ rời đi.

Thiên tử theo đó triệu hoán một vị Bạch Y vệ, đi thỉnh Thái Tử Khương Huyền Niên.

Sau nửa canh giờ, Khương Huyền Niên hai mươi lăm tuổi đến đây, sau khi lớn lên hắn phong thần tuấn dật, lúc hành tẩu tự có một cỗ quý khí, tay trái hắn dựa vào sau thắt lưng, tay phải đặt ở trước bụng dưới, trong tay bưng lấy một cái tiểu đỉnh, trong đỉnh chính là Thiên Địa bảo thiềm.

- Phụ hoàng, người gọi nhi thần đến, cần làm chuyện gì?

Khương Huyền Niên chắp tay cười ha hả hỏi.

Thiên tử khẽ nói:

- Hôm nay thiên hạ đại loạn, ngươi làm người kế vị, còn cười được?

Khương Huyền Niên cười nói:

- Nhi thần tự nhiên cười được, hôm nay thiên hạ anh hùng xuất hiện lớp lớp, Hứa Mãng đã định trước bị tiêu diệt, loạn là chuyện tốt, gõ tỉnh cảnh báo cho Đại Cảnh đồng thời cũng hiện ra rất nhiều năng thần, bọn hắn kiến công bên trong loạn thế, nếu được phụ hoàng ân sủng, không phải sẽ cổ vũ hoàng quyền?

Thiên tử lộ ra nụ cười hài lòng, hắn cực kỳ hài lòng đối với trưởng tử của mình, thậm chí tràn ngập chờ mong, hắn làm hết thảy đều trải đường vì Khương Huyền Niên, mặc dù mình thân bại danh liệt, bị sử quan hậu thế dùng ngòi bút làm vũ khí, hắn cũng không thèm để ý.

Chờ giang sơn vững chắc, hắn sẽ nhường ngôi cho Khương Huyền Niên, mình thì theo đuổi Trường Sinh.

Thiên tử hỏi:

- Huyền Chân như thế nào?

Khương Huyền Niên nghe hắn nhắc đến Khương Huyền Chân, hưng phấn nói:

- Phụ hoàng, Huyền Chân đã thành công bái sư Tề Thánh, về sau nhất định là nhân tài trụ cột của Đại Cảnh.

- Ồ? Trẫm thật đúng là coi thường hắn.

Thiên tử vuốt râu cười nói, trong lòng của hắn đắc ý, ai nói Đại Cảnh một triều không bằng một triều, các con của trẫm hết sức kiệt xuất đây.

Hắn nói theo:

- Trẫm có một phong thư, cần ngươi tự mình mang đến Dương phủ, lôi kéo Dương gia, bên trong phong thư này của trẫm sẽ hứa hẹn để con gái Dương gia trở thành hoàng hậu tương lai của ngươi.

Khương Huyền Niên nghe xong, cũng không có tức giận, ngược lại cười gật đầu.

Sinh ở Hoàng Gia, chuyện hôn nhân vốn không do hắn định, hắn sớm đã chuẩn bị sẵn sàng.

Định Hòa năm thứ chín.

Đầu tháng tư, Dương Chinh suất quân đánh tan đại quân Hứa Mãng, một đường truy sát, một trong tam đại mãnh tướng Dương Nguyên Liệt một thương đâm Hứa Mãng trọng thương, ngay khi Hứa Mãng sắp bỏ mình, cao thủ thần bí dùng sức một mình đánh lui tam đại mãnh tướng, cứu Hứa Mãng đi.

Đến tận đây, đại quân Hứa Mãng như rắn mất đầu, bắt đầu chia cắt, nhưng mà các nơi thiên hạ đều có một vài đồ đệ Hứa Mãng dạy cùng với phản quân, bọn hắn vì tự vệ, riêng phần mình hình thành thế lực, cùng Đại Cảnh bày ra thế giằng co.

Tháng năm, thời tiết hợp lòng người, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi Long Khởi sơn, đỉnh núi tràn đầy mây đỏ, tự như tiên sơn.

Bên trong Tử Tiêu cung.

Khương Trường Sinh đang vận công, thiên địa linh khí vờn quanh quanh người hắn, khiến cho Mộ Linh Lạc không thể ở bên cạnh hắn an tâm luyện công, không thể không trở lại đến bên trong sân vườn luyện công.

Khương Trường Sinh cũng không có cách, hắn chỉ có thể báo cho Mộ Linh Lạc mình đang chuẩn bị đột phá, Mộ Linh Lạc cũng tỏ ra đã hiểu.

Từ khi đạo tâm vững chắc, Khương Trường Sinh tu hành càng ngày càng thông thuận, mượn nhờ tâm pháp cùng thiên địa linh khí thổi luyện linh hồn, hắn thường xuyên sẽ trở lại trong trí nhớ, cũng lại đột nhiên Thần Du đến bầu trời.

Khương Trường Sinh lý giải quy tắc thiên địa càng sâu, nhưng đến mức khi nào đột phá, hắn vẫn không rõ ràng, có lẽ hắn chỉ kém một cơ hội.

Gần đây, hắn sinh ra một ý nghĩ to gan, có thể giải quyết khốn cảnh Đại Cảnh, đồng thời đề thăng hương hỏa. Kia chính là xây dựng một bầu trời trên trời Đại Cảnh, để các tín đồ có thể phi thăng thành tiên, dĩ nhiên, tiên nơi này là tiên hắn nắm trong tay, cũng không phải tiên tiêu dao tự tại, tương đương với thiên quan.

Tích đức tại Đại Cảnh, văn võ hạ thần tạo công tích, Thánh Nhân nhân gian, công đức viên mãn có thể phi thăng đến trên trời, giúp hắn chiếu cố hương hỏa tín đồ cùng với bách tính thiên hạ, như thế này có thể bóc bọn hắn ra từ bên trong hệ thống triều đình Đại Cảnh, từ đó đi đến cân bằng. Thậm chí ngay cả thiên tử đều có thể phi thăng!

Ý nghĩ này tạm thời chỉ là suy nghĩ, muốn làm như vậy, hắn phải sáng tạo khí vận độc thuộc về mình, bất quá thiên quan dù sao không phải tiên thật sự, cũng có thời hạn tuổi thọ, vẫn cần cân nhắc điểm này.

Theo Khương Trường Sinh lĩnh hội quy tắc liên quan đến thiên địa, hắn cũng có lý giải của mình về khí vận. Lúc Khương Trường Sinh đang huyễn tưởng, tiếng Hình Thủ vang lên trong lòng hắn:

- Chủ nhân, Địa Phủ thông luân hồi.

Nghe được tiếng nói này, Khương Trường Sinh lúc này tan biến tại chỗ, hắn trống rỗng xuất hiện bên trong địa phủ. Hình Thủ nhìn thấy hắn đột nhiên xuất hiện, cũng không có bị hù dọa, đứng dậy dẫn hắn tiến đến.

- Ta trước chế tạo cầu Nại Hà trên biển Luân Hồi, tại chỗ sâu

nhất địa phủ.

Hình Thủ vừa đi, một bên giới thiệu. Ven đường, Khương Trường Sinh nhìn thấy nhiều quỷ sai lui tới, rất nhiều quỷ sai đều hiếu kỳ nhìn về phía hắn, nhưng có Chí Dương thần quang, cho dù quỷ thần cũng nhìn không thấu hình dáng của hắn.

- Tổ tông..... Một tiếng gọi bỗng nhiên truyền đến,Khương Trường Sinh thoáng nhìn Cảnh Hoằng Tông Khương Hàn, Khương Hàn nhìn thấy hắn hết sức xúc động, thế nhưng Khương Trường Sinh cũng không có dừng lại, Khương Hàn cũng không dám đuổi theo.

Khương Hàn nhìn bóng lưng Khương Trường Sinh rời đi, cảm xúc trong lòng khó nói nên lời. Khi còn sống, hắn kiêng kị tổ tông, cũng muốn chứng minh cho tổ tông thấy năng lực của mình, không nghĩ tới sau khi chết vẫn phải làm người hầu bên trong Địa Phủ do tổ tông sáng tạo, từ Thiên Tử đến quỷ sai, chênh lệch không thể bảo là không lớn.