← Quay lại trang sách

Chương 672 Đại Cảnh Khai Thiên, Địa Phủ thông luân hồi (2)

Khương Hàn cũng không có thất lạc quá lâu, rất nhanh đã tinh thần phấn chấn.

Có tầng quan hệ của tổ tông, chỉ cần hắn biểu hiện tốt, ngày sau trở thành Diêm La, cũng chưa chắc không có khả năng

Dù nói thế nào, cũng mạnh hơn phàm nhân giãy dụa trong hồng trần.

Đi theo Hình Thủ, Khương Trường Sinh rất nhanh đi vào trước cầu Nại Hà, Hoàng Tuyền bao trùm xung quanh Địa Phủ, mà chỗ sâu nhất Địa Phủ cũng có Hoàng Tuyền, nơi này vô cùng u ám, nước Hoàng Tuyền hiện ra hơi nóng. Từng cái từng cái hồn phách đang xếp hàng trước cầu Nại Hà.

Khương Trường Sinh nhìn thấy một nữ tử, bên người có một cái thùng, đưa cho mỗi một vị vong hồn đi qua một bát nước.

- Để phòng việc vong hồn tiết lộ Địa Phủ tồn tại, nhất định phải uống Vong Sinh thủy, quên hết thảy trước khi đầu thai, cái này cũng có thể làm cho thế gian ít đi chút biển số.

Hình Thủ giới thiệu, nữ tử kia chính là người thương của Khương Triệt, Ngọc phi. Ngọc phi xa xa trông thấy Khương Trường Sinh, lúc này khom lưng hành lễ.

Khương Trường Sinh nghĩ đến Mạnh Bà, Ngọc phi cũng không có biến thành lão thái bà, vẫn như cũ là dáng người tuyệt đại phong hoa, cũng để vong hồn đang xếp hàng tình nguyện uống Vong Sinh thủy.

Khương Trường Sinh xem trong chốc lát, nói:

- Không tệ, tiếp tục tiếp tục giữ vững, Địa Phủ càng mạnh, năng lực của ngươi sẽ càng mạnh, đây cũng là đạo tu hành của ngươi.

Hình Thủ gật đầu, nói:

- Đa tạ chủ nhân ban cho ta cơ duyên vô thượng.

Tưởng tượng năm đó, hắn còn đang do dự muốn giúp Khương Uyên xử lý Khương Trường Sinh hay không, vật đổi sao dời, hắn lại thành thủ hạ trung thực của Khương Trường Sinh.

Tuế nguyệt thật sự là lực lượng cường đại nhất, có thể cải biến hết thảy. Khương Trường Sinh không có chờ lâu, rất nhanh đã tan biến tại chỗ, trở lại bên trong Tử Tiêu cung. Địa Phủ thành lập luân hồi, khiến cho hắn đối lý giải quy tắc luân hồi càng sâu.

Địa Phủ chính là pháp bảo của hắn, có liên hệ không thể tách rời với hắn, mặc dù cách nhau rất xa, hắn cũng có thể cảm ngộ lực lượng luân hồi bên trong Địa Phủ, lĩnh hội quy tắc luân hồi.

Khương Trường Sinh ngồi tĩnh tọa ở bên trên bồ đoàn, cảm ngộ lực lượng luân hồi của Địa Phủ, thiên địa linh khí trong Long Khởi sơn tràn vào trong cơ thể hắn, mượn nhờ diệu dụng của Tử Tiêu cung, rất nhanh hắn đã tiến vào một loại trạng thái huyền diệu.

Hắn có dự cảm, đột phá Đạo Pháp Tự Nhiên Công tầng thứ mười, thực lực của hắn sẽ triệt để thuế biến, thuế biến như vậy tuyệt không phải cảnh giới đột phá trước đó có thể so sánh.

Định Hòa năm thứ mười, tháng sáu, phản quân các nơi bị tiêu diệt, còn lại ẩn núp bốn phía, sống không bằng chết.

Thiên tử triệu kiến người có công chinh chiến vào Kim Loan điện tiếp nhận phong thưởng.

- Dương Chinh, thu phục bảy châu, thống soái có công, phong làm Chinh Phạt hầu.

- Bắc Cương vương, thu phục năm châu, thống soái có công, thưởng có quyền lực thành lập các nước chư hầu.

- Mộ Cương, thu phục bốn châu, thống soái có công, phong làm Dũng Liệt hầu.

- Trần Tuyền, thu phục hai châu, thống soái có công, phong làm Phiêu Kị tướng quân.

Trên đại điện, tổng quản nội vụ cầm trong tay thánh chỉ đọc chậm, tiếng của hắn quanh quẩn trong điện, ngoại trừ hai hàng văn võ, ở giữa có hơn mười người đang quỳ, đều là công thần lần này chinh chiến có công.

An Thường đứng ở trong hàng văn thần, liếc xéo những công thần có công, không biết suy nghĩ cái gì.

Thật lâu sau. Công thần có công nhận thưởng xong cùng cảm tạ thiên tử, thiên tử ra hiệu mới đứng dậy.

Thiên tử cười nói:

- Hứa Mãng loạn kéo dài năm năm, cuối cùng kết thúc, trẫm mặc dù ở Thuận Thiên, nhưng một mực lo lắng tiền tuyến, Dương ái khanh, có thể nói cho trẫm một chút, Hứa Mãng kia là người như thế nào hay không?

Dương Chinh người mặc quan phục thoạt nhìn khoảng chừng năm mươi tuổi, tóc mai trắng đen xen kẽ, khuôn mặt uy nghiêm, không giận tự uy, hắn chắp tay nói:

- Hồi bẩm bệ hạ, Hứa Mãng kia không khác thường nhân, đơn giản là một cái đầu, một cái miệng, tính tình hắn dữ dằn, cực dễ kích động, bị con ta là Dương Nguyên Hùng mắng vài câu đã thở gấp khai chiến, dẫn đến đại quân tự loạn trận cước, theo thần thấy, nếu như Hứa Mãng không có thế lực duy trì sau lưng, hắn sẽ không ra hồn gì.

Lời vừa nói ra, đại điện nhấc lên xì xào bàn tán, lộ ra rất ồn ào.

Thiên tử híp mắt hỏi:

- Ồ? Dương ái khanh, ngươi cảm thấy là ai đang ủng hộ hắn?

Dương Chinh không có giương mắt, mặt không đổi sắc, nói:

- Võ lâm, triều đình đều có người duy trì hắn, nếu không tra rõ, còn sẽ có vị Hứa Mãng kế tiếp xuất hiện.

Triều đình!

Quần thần biến sắc, ánh mắt nhìn về phía Dương Chinh triệt để thay đổi.

Cái tên này vừa lập đại công liền muốn rút kiếm đối phó bọn hắn?

An Thường khẽ nói:

- Chinh Phạt hầu, không thể nói lung tung được, vậy ngươi nói một chút, người nào đang ủng hộ Hứa Mãng?

Dương Chinh liếc nhìn hắn, nói:

- Ta không tính nói, cần bệ hạ tra rõ, quét sạch triều đình, chỉ cần bệ hạ lên tiếng, Dương gia nguyện gánh chịu bất cứ trách nhiệm nào để xông pha khói lửa vì Đại Cảnh.

Dứt lời, Dương Chinh quay người, bễ nghễ quần thần, nói:

- Tiên tổ Dương gia đi theo Võ Tổ chinh chiến thiên hạ, gia gia tại hạ trước kia đi theo Thái Tông chinh chiến, dòng tổ huấn thứ nhất của Dương gia chính là vĩnh viễn dùng Thiên Tử vi tôn, vĩnh viễn thủ hộ giang sơn Đại Cảnh.

Vẻ mặt văn võ quần thần không đồng đều, có người khinh thường, có người mỉa mai, có người lo lắng. Nụ cười trên mặt Thiên tử càng sâu, nói:

- Ngay từ hôm nay, An thừa tướng cùng Chinh Phạt hầu cùng nhau điều tra triều đình, điều tra Thuận Thiên, trẫm chờ đợi kết quả của các ngươi.

Nghe vậy, An Thường cùng Dương Chinh đối mặt, An Thường bình tĩnh, bên trong ánh mắt của Dương Chinh toát ra cẻ miệt thị. Một vài lão thần ý thức được cái gì, nhìn thật sâu Thiên Tử một cái.

Bọn hắn bỗng nhiên ý thức được vị Thiên Tử này cũng không có không thể tả như thoạt nhìn bề ngoài, An Thường cũng không phải được Thiên Tử quá tín nhiệm.