← Quay lại trang sách

Chương 673 Sáng Thế nguyên bia, cửu trọng thiên (1)

Định Hòa năm mười một, thiên hạ thái bình, bách tính đều cảm thấy nội loạn đã qua, nhưng ở trên triều đình lại nhấc lên gió tanh mưa máu, An Thường cùng Dương Chinh tranh đấu gay gắt trên triều đình, cấp tốc hình thành hai phe phái, khiến cho Thuận Thiên thành thường xuyên xảy ra án mạng.

Kinh Thành cách Thuận Thiên thành vô cùng xa xôi thì vẫn như cũ an bình, có Long Khởi quan tồn tại, Kinh Thành một mực là cõi yên vui.

Bạch Kỳ ghé vào dưới Địa Linh thụ, ngáp một cái, nói:

- Chủ nhân rất lâu chưa hề đi ra, chẳng lẽ lại muốn đột phá?

Mộ Linh Lạc biết được việc này, nhưng nàng không có nói, dù sao chuyện đột phá mẫn cảm, rất nhiều cao thủ bị đánh giết trong lúc đột phá, mặc dù thiên hạ này không có người nào có thể làm Khương Trường Sinh bị thương, nhưng cẩn thận một chút không sai.

- Có lẽ vậy, chúng ta đều đang đột phá, huống chi Đạo Tổ?

Diệp Tầm Địch nhún vai nói, hắn ngồi dưới đất, hai tay vận công, áo bào cổ động, tự có một phen uy thế đang nổi lên.

Kiếm Thần nói:

- Tốc độ Khương Tiển, Lâm Hạo Thiên, Bình An ba người đột phá rất nhanh, chúng ta không chịu thua kém mới được.

Có Thần Du đại thiên địa, vô luận bao xa, bọn hắn đều có thể thành lập liên hệ, bọn hắn thường xuyên trao đổi cùng Khương Tiển, Lâm Hạo Thiên.

Khương Thiên Mệnh ngồi tĩnh tọa trong không trung, quanh người lượn lờ lấy từng sợi khí kình mắt thường có thể thấy, hắn nhắm hai mắt, nhưng thụ nhãn giữa mi tâm lại mở ra, nhìn xuống mọi người bên trong viện, nói:

- Các ngươi nắm chặt thời gian, đừng chờ ta đi đến cảnh giới Võ Đạo Thánh Vương, các ngươi còn chưa đi đến, khi đó các ngươi không xứng cùng ta xông xáo thiên hạ.

Bạch Kỳ khó chịu nói:

- Ngược lại ta không muốn xông xáo thiên hạ.

Lúc mọi người ở đây đang đấu võ mồm, Trần Lễ đi vào đình viện. Cái tên này nhàn rỗi không chuyện gì sẽ tới đình viện, cùng mọi người trò chuyện chuyện thiên hạ, theo Khương Trường Sinh, rất giống uống rượu khoác lác.

- Triều đình muốn loạn!

Trần Lễ nói một câu hấp dẫn tầm mắt của mọi người.

Mộ Linh Lạc kinh ngạc hỏi:

- Mộ gia truyền tin cho ta, nói An Thường cùng Dương Chinh không làm gì được lẫn nhau, như thế nào muốn loạn?

Mặc dù nàng đã thật lâu chưa có trở về Mộ gia, nhưng gia chủ Mộ gia

thường xuyên viết thư cho nàng, dù sao nàng là mối quan hệ giữa Mộ gia và Đạo Tổ, mà thực lực của nàng có một không hai Mộ gia, Mộ gia sao bỏ được xa lánh nàng.

Trần Lễ ngồi xuống, rót rượu ngon do mình mang vào trong chén, nói:

- Dương Chinh đã chịu không được cảnh chơi ngầm cùng An Thường, Dương gia tam đại mãnh tướng chuẩn bị tru diệt An Thường cùng với vây cánh của hắn.

Cơ Võ Quân đi tới, ngồi ở trước mặt hắn, nói:

- Dương gia có lòng mưu phản hay không?

Những người khác cũng lại gần.

Trần Lễ uống một chén rượu, nói:

- Nói không rõ ràng, nhưng khi Dương gia quyền nghiêng triều chính, Dương Chinh sẽ rất khó chưởng khống Dương gia, dù sao lòng người khó dò.

Hắn dừng một chút, nói:

- Thiên hạ đại loạn chân chính sắp bắt đầu, thời đại chư hầu cát cứ sắp buông xuống, lịch sử dạng này đã nhìn mãi quen mắt, đây cũng là Thiên Đạo luân hồi.

Thái Oa cách đó không xa nghe xong, bắt đầu nhắc tới bốn chữ Thiên Đạo luân hồi, không biết suy nghĩ cái gì.

Diệp Tầm Địch lắc lắc cổ, nói:

- Nói ra, ta cũng bắt đầu chờ mong, rất lâu không đánh với ai một chầu, cũng không biết Dương gia tam tướng có đủ ta đánh hay không?

Trần Lễ cười nói:

- Dương gia tam tướng thiên tư bất phàm, lại lấy được vô số kể tài nguyên nặng nên, nhưng bọn hắn so cùng ngươi, vẫn quá mức non nớt.

Trong lòng của hắn cảm khái, vẫn là Đạo Tổ lợi hại. Chỉ là người trong viện này cũng đủ để quét ngang thiên hạ, có Đạo Tổ tại, thiên hạ Khương gia sẽ không băng diệt, nhiều nhất loạn nhất thời.

Đám người biết được Trần Lễ còn có tai mắt trên triều đình, dồn dập hỏi thăm chuyện trên triều đình, Trần Lễ cũng không có giấu diếm, để bọn hắn nghe được say sưa ngon lành.

Tối tăm bầu trời, lôi vân cuồn cuộn, thỉnh thoảng có thiên thạch vũ trụ xông phá biển mây, mang theo hỏa diễm rót xuống bên trong đại dương mênh mông dung nham vô biên vô tận, từng mỏm núi đứng sừng sững như lưỡi dao, từng con chim lớn cổ quái kỳ lạ xoay quanh ở trong đó, thỉnh thoảng đáp xuống, móng vuốt bắt ra từng đầu cá hỏa hồng từ trong nham tương.

Trên một ngọn núi nguy nga trong đó, lần lượt từng bóng người ngồi xếp bằng trên mặt đất, hình thành một vòng tròn lớn, một vị trong đó chính là Cửu U ma quân, hết thảy mười hai vị, từng người đều mang theo khí thế bất phàm.

Bỗng nhiên, mười hai vị Ma Quân mở mắt, nhìn về phía trước, chỉ thấy giữa không trung trước mặt bọn hắn xuất hiện một đoàn liệt diễm, cháy hừng hực, vặn vẹo trong lúc cháy.

Liệt diễm đột nhiên cháy phồng, hình thành biển lửa cuồn cuộn, che giấu đỉnh núi, mười hai vị Ma Quân ngẩng đầu nhìn lại, biển lửa ngưng tụ thành một gương mặt khổng lồ dữ tợn mà kinh dị, nhìn xuống bọn hắn.

- Bái kiến Ma Tôn!

Mười hai vị Ma Quân cùng kêu lên, đồng thời quỳ lạy hành lễ.

Khuôn mặt Ma Tôn cực giống nhân tộc, nhưng thấy không rõ cụ thể khuôn mặt, hắn bễ nghễ nhìn mười hai vị Ma Quân, nói:

- Sáng Thế nguyên bia đã xuất thế, vạn tộc đại kiếp đã lên, tụ tập Ma tộc thiên hạ, chuẩn bị nhập kiếp!

Lời vừa nói ra, nhóm Ma Quân cũng không có động dung, rõ ràng trong dự liệu.

Một tên Ma Quân tóc trắng mở lời:

- Ma Tôn, Sáng Thế nguyên bia ở nơi nào?

Ma Tôn trả lời:

- Người nào có thể trở thành vương tộc, người đó có thể đạt được Sáng Thế nguyên bia, khai sáng thiên địa quy tắc cùng phương pháp tu hành thuộc về mình, không cần suy nghĩ nó ở đâu, để Ma tộc phát triển về phía vương tộc là được, quét ngang vạn tộc Thái Hoang, chiếm lĩnh Trường Lưu thần sơn, hưởng thụ thiên địa tẩy lễ.

- Mục tiêu thứ nhất của Ma tộc chính là Cửu âm tộc, trong trăm năm, Ma tộc nhất định phải chiếm đoạt Cửu âm tộc, chiếm lấy Cửu âm chi linh.

Tiếng nói vừa ra, biển lửa tiêu tán, Ma Tôn tan biến trên không trung.