Chương 678 Chúng sinh muôn màu, đột phá chân trời (2)
Cơ Võ Quân lắc đầu bật cười, nói:
- Hắn chẳng qua là mạnh nhất bên trong phiên vương, nhưng còn chưa đủ để quét ngang thiên hạ, Đại Cảnh có thể có cường giả phía trên Ngũ Động Thiên, bọn gia hỏa này còn đang quan sát lấy, trong mắt của ta, có hi vọng nhất vẫn là Thiên Mệnh.
Ánh mắt của nàng nhìn về phía Khương Thiên Mệnh.
Khương Thiên Mệnh vội vàng lắc đầu nói:
- Xưng đế? Không thể nào, vĩnh viễn đều khó có khả năng, cho dù Đại Cảnh muốn vong, ta cũng không làm hoàng đế, đây không phải giảm thọ à, cho dù không giảm thọ, ta cũng không muốn đem thời gian lãng phí ở trên quốc sự.
Bạch Tôn ngoại trừ dạy bảo hắn khí vận chi pháp, cũng sẽ giảng giải một chút quốc sự, để cho hắn đi giải quyết, muốn bồi dưỡng hắn, nhưng hắn hết sức mâu thuẫn, cảm thấy buồn tẻ đến cực điểm, một chút cũng không có ý nghĩa.
Bạch Tôn trước đó cũng không suy nghĩ hành vi của mình ngược lại đẩy Khương Thiên Mệnh càng xa, rời xa đế vị Đại Cảnh.
Mọi người bắt đầu nhằm vào vấn đề người nào có thể trở thành Thiên Tử mà trò chuyện, mỗi người phát biểu ý kiến của mình.
Bên trong một tòa đình viện.
Nam tử áo bào đen, Thanh Hư đạo trưởng cùng một người mặc nam tử áo bào rộng thùng thình ngồi bên trong tiểu đình uống rượu. Đại bào nam tử tên Chu Khuông Tế, chính là võ giả của Hóa Long phủ, trước đó không lâu vừa đột phá tới Ngũ Động Thiên, một thân khí huyết như Hung thú, trong hai con ngươi càng có hư ảnh Hung thú đang cuộn trào, giờ phút này, Chu Khuông Tế cau mày, nói:
- Ta có thể chứ?
Nam tử áo bào đen hỏi:
- Người có võ công cái thế, lại có Hóa Long phủ duy trì, vì sao không thể?
Thanh Hư đạo trưởng vuốt râu cười nói:
- Bây giờ giang sơn đại loạn, các hạ nên suy nghĩ cho nhân tộc, Đại Cảnh chẳng qua là tên một triều, nhưng Đại Cảnh rất có thể là hi vọng cuối cùng của nhân tộc, không thể để cho nhân tộc Đại Cảnh đứng trước nguy hiểm diệt sạch.
Chu Khuông Tế nhíu mày, không có trả lời.
Hai mắt nam tử áo bào đen dưới mặt nạ vẫn âm lãnh như vậy, nói:
- Ta biết ngươi đang lo lắng cái gì, Hóa Long phủ có thể vào Đại Cảnh, là Đạo Tổ đồng ý, nhưng đã nhiều năm trôi qua, Hóa Long phủ sớm dung hợp cùng Đại Cảnh, Đạo Tổ sẽ không trách các ngươi, nếu không có Hóa Long phủ hết sức giúp đỡ, giang sơn Đại Cảnh cùng với việc Đại Cảnh thăm dò Thái Hoang có thể thuận lợi như vậy?
Hóa Long phủ vừa gia nhập Đại Cảnh đã có vài vị cường giả Ngũ Động Thiên, bọn hắn đến đề cao hạn mức cao nhất của võ đạo Đại Cảnh cực lớn, cũng trợ giúp Đại Cảnh khai hoang Thái Hoang, công lao cực lớn, trong ngày thường cũng cực kỳ điệu thấp, không thô bạo bá đạo giống như thế gia bản thổ Đại Cảnh, cho nên Hóa Long phủ rất được lòng bách tính cùng võ giả thiên hạ.
- Ta phải thương lượng cùng gia chủ.
Ánh mắt Chu Khuông Tế lấp lánh nói.
Nam tử áo bào đen nhìn chằm chằm hắn, nói:
- Chu Thiên Chí cả đời vì Chân Long mà si, hắn tất nhiên sẽ từ chối ngươi, nhưng đây là cơ hội ngàn năm một thuở, chẳng lẽ Chu gia muốn cả một đời truy cầu Chân Long? Không vì mình mà sống?
- Nhưng mà Đạo Tổ.
- Nếu Đạo Tổ để ý, đã sớm ra tay, há có thể dung Thiên Tử ba triều bị hành thích, giang sơn lưu lạc đến tận đây?
Lời của nam tử áo bào đen để Chu Khuông Tế lần nữa yên lặng.
Người trong thiên hạ cũng có ý nghĩ như vậy, Đạo Tổ tựa hồ đã vứt bỏ Đại Cảnh.
Nam tử áo bào đen nói:
- Ngươi đừng nghĩ đến hỏi Đạo Tổ, loại chuyện này hỏi khó lường, chẳng lẽ ngươi muốn Đạo Tổ chính miệng đồng ý ngươi mưu đoạt giang sơn của đồ đệ hắn? Ngầm đồng ý đã là nhường nhịn lớn nhất.
Trong mắt Chu Khuông Tế lộ ra dị sắc, đó là hào quang của dã tâm.
- Có thể thành thiên tử, tuổi thọ của ta..
- Ai nói nhất định phải ngươi thành thiên tử, ngươi có khả năng dựng nên một vị Thiên Tử khôi lỗi, ngươi giao phó cho mình một quan hàm trước nay chưa có, chưởng quyền hành giang sơn, không được sao?
Nghe thấy vậy, ánh mắt Chu Khuông Tế sáng lên.
Hắn triệt để kìm nén không được, trầm giọng nói:
- Ta đây nên làm như thế nào?
Nam tử áo bào đen nhếch miệng lên, nói:
- Nghĩ cách cứu viện Thiên Tử, danh chấn thiên hạ, để Thiên Tử đưa ngươi quyền hành thiên hạ.
- Mà Thiên Tử ở đâu?
- Thiên Tử chẳng mấy chốc sẽ đi đến trước mặt ngươi.
- Cái gì? Thiên Tử là các ngươi...
Chu Khuông Tế trừng to mắt, kiêng kỵ nhìn về phía nam tử áo bào đen.
Khóe miệng nam tử áo bào đen nhếch lên, nói:
- Ngươi không cần lo lắng bọn ta, dù sao chúng ta cũng không phải đối thủ của ngươi.
Thanh Hư đạo trưởng bảo trì mỉm cười, cười nhìn Chu Khuông Tế phản ứng.
Khi thời gian hiện thực tốc độ cao trôi qua, Khương Trường Sinh còn đi tắm trong cảm ngộ thiên địa hướng về quy tắc, ý thức của hắn ngao du khắp toàn bộ thiên địa, hắn bắt đầu không cách nào khống chế ý thức của mình. Ý thức của hắn như cá chậu chim lồng, muốn xông ra phiến thiên địa này.
Không biết đi qua bao lâu.
Oanh!
Ý thức Khương Trường Sinh đột nhiên bừng tỉnh, hắn trợn mắt đi nhìn.
Song đồng phóng to, chỉ thấy phía dưới xuất hiện không gian tựa như mảnh vỡ pha lê, xuống chút nữa chính là thế giới võ đạo, hắn chưa bao giờ bay tới địa phương cao như vậy.
Xảy ra chuyện gì?
Hắn phá tan không trung rồi?
Khương Trường Sinh vô ý thức quay đầu nhìn lại, ngay sau đó, hắn đột nhiên mở to hai mắt, hắn thấy được một dòng sông vô cùng to lớn, vô số ngôi sao di chuyển bên trong dòng sông.
Đầu cự hà này hiện lên hình dạng xoắn ốc, nhìn theo hướng đi của dòng sông lưu động, hắn thấy được một mảnh mây đen, kịch liệt cuồn cuộn, đỉnh cự hà chui vào bên trong vòng xoáy mây đen, bên trong có cường quang lấp lánh, là ánh sáng duy nhất trong bóng tối.
- Đó là cái gì?
Trong lòng Khương Trường Sinh rung động suy nghĩ, ở trước mặt đầu cự hà này, hắn lộ ra nhỏ bé như vậy, thậm chí cảm thấy thế giới võ đạo đều trở nên nhỏ bé.
Chẳng lẽ là Thiên Ngoại Ma Hà mà Thái Hoang vương tộc đề cập đến?