Chương 679 Tam hoa tụ đỉnh, Võ Thần chi giới (1)
Trước lúc đột phá, giá trị hương hỏa của Khương Trường Sinh đã vượt qua chục tỷ, thần niệm của hắn cùng tầm mắt đã vượt qua phàm linh tưởng tượng, nhưng dù cho như thế, ngước nhìn cự hà ầm ầm sóng dậy kia cũng làm hắn chấn động theo.
Quá lớn.
Loại cảm giác nhỏ bé này bắt nguồn từ linh hồn, là một loại bản năng, e ngại tồn tại cường đại mạnh hơn xa mình.
Bên trong cự hà cuồn cuộn, vô số ngôi sao tô điểm trong đó, khi ánh mắt Khương Trường Sinh tập trung ở trong một ngôi sao, ánh mắt của hắn lần nữa phát sinh biến hóa.
Hắn cảm nhận được sinh khí.
Bên trong những Tinh Thần đó cũng có sinh linh tồn tại.
Khương Trường Sinh càng thêm tò mò về đầu này cự hà, sông này có lai lịch ra sao, phương hướng dòng sông chảy lại là nơi nào?
Ngay trong lúc hắn suy tư, trong bóng tối phía sau cự hà bỗng nhiên sáng lên một đôi mắt màu đỏ tươi, ở trước mặt đôi mắt này, cự hà đều lộ ra nhỏ bé.
Ý thức Khương Trường Sinh cảm nhận được trùng kích, kém chút tan rã, đối mặt đôi mắt này, lòng hắn rung động.
Này lại là tồn tại gì?
Hắn đối mặt cùng tinh hồng nhãn, lại có loại cảm giác mê man.
Rất nhanh, tinh hồng nhãn tan biến, giống như chưa bao giờ xuất hiện qua, loại cảm giác áp bách trực diện linh hồn kia đi theo tan biến, Khương Trường Sinh lại nhìn cự hà, lại không có cảm giác chấn động như lúc trước.
Quả nhiên, có so sánh sẽ có chênh lệch.
Khương Trường Sinh đang nghĩ ngợi, ý thức bỗng nhiên hạ xuống, xuyên qua tầng tầng mảnh vỡ không gian, hắn rơi vào trong mây, cự hà cuồn cuộn dần dần tan biến trong tầm mắt của hắn, tan biến bên trong hắc ám.
Hắn một đường hạ xuống, xuyên qua mặt đất, lại tới đến mặt đất phía dưới, hắn nhìn thấy Địa Phủ cùng Diệt Thế thụ, nhưng chỉ trong nháy mắt.
Hắn còn đang tiếp tục hạ xuống, rơi vào lòng đất càng sâu hơn Địa Phủ. Hắn đột nhiên dừng lại, định thần nhìn lại, phát hiện phía dưới là biển lửa vô biên, kéo dài không dứt, ngẩng đầu nhìn lại, mây đen giăng kín, không nhìn thấy mặt đất, bầu trời, tựa như khác một phương thiên địa.
Trong biển lửa có từng quái vật khổng lồ đang ngao du, có giống như cá, có giống như cự nhân, có như rồng mãng, từng con có hình thể khổng lồ, khí thể doạ người.
- Này lại là địa phương nào?
Trong lòng Khương Trường Sinh tò mò suy nghĩ.
Hắn hiểu được mình tiến vào một loại trạng thái kỳ diệu, sinh linh không nhìn thấy hắn, nhưng hắn lại có thể nhìn trộm hết thảy.
Này tính là gì?
Nhảy ra bên ngoài tam giới?
Cùng lúc đó, trong hiện thực, bên trong Tử Tiêu cung.
Khương Trường Sinh đang ngồi chậm rãi bay lên, tia sáng trên đầu bắt đầu chia tán lại hình thành ba đóa hoa kỳ dị, tản ra điểm điểm tinh quang.
Thiên địa linh khí vô hình hóa hữu hình, hình thành năm khí lưu màu sắc không đồng đều vờn quanh quanh người hắn, hồn phách của hắn phân ra từ bên trong thân thể, sánh đôi tĩnh toạ cùng hắn, hưởng thụ thiên địa linh khí tẩy lễ.
Đại Sơn kéo dài, thương mang vô biên.
Tề Duyên ngồi tĩnh tọa ở trên vách núi, cúi đầu nhìn giang sơn tốt đẹp, một thân ảnh xuất hiện bên cạnh hắn, đây là một nam tử anh tuấn người mặc áo bào tím, chính là Ngụy vương Khương Huyền Chân.
Khương Huyền Chân khom lưng hành lễ, nói:
- Sư phụ, đồ nhi muốn cáo biệt ngài.
Tề Duyên nhìn chân trời, ánh mắt thâm thúy, lộ ra đạm mạc hiểu rõ hồng trần, hắn chậm rãi nói:
- Lần này đi cũng không phải cát số, thậm chí có hiểm sinh tử, ngươi thật muốn đi sao?
Khương Huyền Chân nói:
- Huynh trưởng từ nhỏ đối đãi ta cực tốt, bây giờ hắn bị Chu Khuông Tế khốn tại Huyền Đình, đồ nhi phải đi cứu hắn, dù cho thịt nát xương tan.
- Ngươi còn chưa đủ mạnh.
- Ta không đủ mạnh, nhưng ta cũng không thể để huynh trưởng chờ lâu.
- Thế thì cứ đi đi.
Tề Duyên chậm rãi nhắm mắt, thở dài một cái.
Khương Huyền Chân do dự một chút, nói:
- Nếu ta gặp phải An Thường.
- Sinh tử của hắn, không cần hỏi ta.
- Hiểu rõ.
Khương Huyền Chân khom lưng hành lễ, quay người rời đi, bóng lưng quyết tuyệt, đi ba bước hư không tiêu thất.
Tề Duyên buồn bã nói:
- Thiên Mệnh phi phàm, thời gian lại không chờ ngươi, mệnh số a.
Trong đạo quan.
Khương Trường Sinh đột nhiên mở mắt, Đại Đạo Chi Nhãn lập loè kim quang, cả người hắn như là thần linh tại thế.
- Tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều nguyên, đạo pháp tự nhiên, hồn thân hợp nhất, ba trăm năm khổ tu, cũng nên vũ hóa thành tiên.
Khương Trường Sinh tự lẩm bẩm, trong đầu đã xuất hiện tâm pháp Đạo Pháp Tự Nhiên Công tầng thứ mười.
Tiên pháp!
Hắn đột nhiên biến mất trong đạo quan, một giây sau xuất hiện trên bầu trời, đỉnh đầu là hư không hắc ám.
Hắn nhấc mắt nhìn đi, không nhìn thấy cự hà thiên ngoại xoắn ốc, hắn có thể cảm giác được mình có thể xông phá vách ngăn, nhưng hắn không có, hắn quên không được cự nhãn thần bí kia, thật sự đáng sợ, nếu đi thiên ngoại độ kiếp, tất nhiên dẫn tới sự chú ý của đối phương.
Hắn cúi đầu nhìn lại, thu trọn Thiên Cảnh đại lục vào trong mắt.
- Đại Cảnh thì ra nhỏ như thế..
Khương Trường Sinh nói một mình, Câu Trần Thiên Công Đại Vũ Bào tung bay theo gió, tình cảnh phía dưới rơi vào trong mắt của hắn.
Hắn thấy được Vô Tận Hải Dương, bây giờ nhìn xuống, Vô Tận Hải Dương bất quá là một mảnh hồ nước phía trên mặt đất Thái Hoang thôi.
Ầm ầm.
Trên đỉnh đầu Khương Trường Sinh ngưng tụ ra lôi vân, cấp tốc mở rộng, kịch liệt cuồn cuộn.
Hắn bắt đầu tĩnh toạ, Sơn Hải kinh, Thiên Địa Bảo Giám xuất hiện ở trước mặt hắn, Chí Dương thần quang sau lưng xuất phát ra hào quang óng ánh.
Thiên kiếp bắt đầu súc thế.
Khương Trường Sinh mở ra bảng giá trị hương hỏa của mình xem xét.
[ Giá trị hương hỏa trước mắt: 26, 412,834,441 ].
Lại tăng hơn ba tỷ giá trị hương hỏa.
Xem ra thời gian trôi qua có chút lâu.
Khương Trường Sinh bỗng nhiên suy nghĩ cái gì, điều ra Luân Hồi bảng xem xét.
[ Duyên Vũ năm thứ sáu, Vong Trần bị ngươi đánh dấu thai thành công, giáng sinh tại Thiên Cảnh đại lục ].
[ Duyên Vũ năm thứ tám, Tứ Hải hiền thánh bị ngươi đánh dấu đầu thai thành công, giáng sinh tại Hoang Châu ].
[ Duyên Vũ năm thứ chín, Trương Anh bị ngươi đánh dấu đầu thai thành công, giáng sinh tại Thanh Sơn tộc ].
[ Duyên Vũ năm mười một, Lý Thái Xuân bị ngươi đánh dấu đầu thai thành công, giáng sinh tại Loạn Cổ địa ].