Chương 681 Đạt thành Đạo Pháp Tự Nhiên Công tầng thứ mười (1)
Khương Huyền Chân nhìn Khương Huyền Niên, con người khẽ run, giữa thiên địa tối tăm, trong mắt hai huynh đệ chỉ còn lại có nhau.
Khương Huyền Niên tóc tai bù xù lộ ra nụ cười, nói:
- Huyền Chân, muốn nhặt lại giang sơn, tuyệt không phải chỉ bằng khí phách, hôm nay vi huynh tiễn ngươi một đoạn đường.
Phương xa, An Thường bay lên, hắn máu me khắp người, chật vật đến cực điểm, Chu Khuông Tế đi theo bay lên từ bên trong phế tích, rất chật vật, hai người khó tin nhìn Khương Huyền Niên.
- Đó là lực lượng gì?
Chu Khuông Tế kinh ngạc kêu lên, trong lời nói tràn ngập kiêng kị.
Mặt An Thường đầy âm trầm, hắn làm bạn Khương Huyền Niên lâu như vậy, vẫn lần đầu tiên cảm nhận được lực lượng như thế.
Chỉ thấy Khương Huyền Niên nâng lên tay trái, xa xa chỉ bọn hắn, kiếm ảnh màu lam đi theo nâng lên, kiếm chỉ hai người bọn họ.
Hồn Niệm thần kiếm.
Khương Huyền Niên nhìn chằm chằm Khương Huyền Chân, nói:
Huyền Chân, thiên hạ này nhờ vào ngươi, nhớ kỹ, cơ nghiệp vạn thế của Đại Cảnh không thể đoạn tuyệt.
Oanh!
Hồn Niệm thần kiếm tung hoành mà đi, thế không thể đỡ.
Chu Khuông Tế vô ý thức chạy trốn, An Thường trừng to mắt, vô ý thức muốn há miệng kêu gọi, kết quả bị Hồn Niệm thần kiếm xuyên thủng, thịt nát xương tan, theo gió tung bay.
Hồn Niệm thần kiếm tiếp tục lao thẳng tới Chu Khuông Tế.
Chu Khuông Tế vừa muốn quay người đã thấy An Thường bị tru diệt, hắn cả kinh trùng lớn hai mắt, hắn vô ý thức vung lên song chưởng, một thân chân khí sục sôi đánh ra một chân khí hình rồng, tiếng long ngâm nổ vang, Long Khiếu Cửu Thiên.
Oanh.
Hồn Niệm thần kiếm xuyên thủng long hình chân khí, nhất kiếm xuyên thấu thân thể Chu Khuông Tế, tru diệt thân thể hắn, hóa thành tro bụi.
Liên sát hai đại cường địch, Hồn Niệm thần kiếm tiêu tán.
Khương Huyền Niên từ đầu đến cuối cũng không có nhìn về phía Chu Khuông Tế, An Thường hai người, hắn nhìn Khương Huyền Chân.
Khương Huyền Chân tựa hồ ý thức được cái gì, sắc mặt kịch biến, vội vàng phóng tới Khương Huyền Niên.
Khương Huyền Niên nâng tay phải lên, cách không khẽ hấp, một thanh lợi kiếm bay ra từ trong phế tích bên cạnh, xuyên thủng bộ ngực của hắn.
- Không…
Hai mắt Khương Huyền Chân sung huyết, hắn cấp tốc đi vào bên cạnh Khương Huyền Niên, muốn cầm máu.
Khương Huyền Niên đau thương cười nói:
- Đừng phí công, từ nay về sau, ngươi chính là Thiên Tử....
Khương Huyền Chân cắn răng nói:
- Vì cái gì, rõ ràng chúng ta có khả năng chạy đi...
- Không trốn thoát được... Tổ tông lưu lại bảo bối chỉ có thể bảo mệnh, không thể giết ra khỏi trùng vây... Huyền Chân, trẫm nói cho ngươi một sự kiện, nhất định phải nhớ kỹ...
Ánh mắt Khương Huyền Niên bắt đầu tan rã, nhưng hắn vẫn thấp giọng kể rõ.
Mặt Khương Huyền Chân đầy nước mắt, nhưng nghe được lời kế tiếp, hắn trở nên khiếp sợ.
- Làm sao có thể... Nếu ngài ấy là tổ tông Khương gia, vì sao ngài không ra tay?
Khương Huyền Chân khó tin, run giọng hỏi.
Khương Huyền Niên cười khổ nói:
- Không phải người không ra tay, chỉ là chúng ta muốn chứng minh mình, sự thật chứng minh... Trẫm, phụ hoàng, cùng với gia gia của chúng ta, cuối cùng không phải Thiên Tử hùng tài vĩ lược, kém xa Thái Tông, Thiên Tông....
Khương Huyền Chân yên lặng.
Khương Huyền Niên trông thấy bên trên một tòa cung điện phương xa có một bóng người đang đứng, chính là nam tử áo bào đen mang theo mặt nạ, hắn giống như tử thần đón gió mà đứng, xa xa nhìn bọn hắn, không có tới gần.
- Nếu không chịu được nữa... Thê thì nghĩ biện pháp đi tìm.
Khương Huyền Niên gian khó nói, ánh mắt càng ngày càng mơ hồ, còn chưa chờ hắn nói xong, hắn đã buông tay rời khỏi nhân gian.
Khương Huyền Chân trầm mặc, ôm thật chặt thi thể huynh trưởng, nước mắt cùng máu đan vào một chỗ, nhỏ ở trên mặt Khương Huyền Niên. Hoàng cung lớn như vậy hiển thị rõ thê lương cùng tĩnh lặng, như mộ khô.
Trên trời cao, thiên kiếp còn đang tiếp tục.
Dựa vào Sơn Hải kinh, Thiên Địa Bảo Giám, Khương Trường Sinh tạm thời còn chưa vận dụng giá trị hương hỏa.
Đi qua tích lũy nhiều năm, hai kiện pháp bảo đã thuế biến, đều có thể trấn áp Võ Đế, ngăn cản thiên kiếp lúc đầu tự nhiên là chuyện đương nhiên.
Ánh chớp thân ảnh cao cao tại thượng không ngừng huy chưởng, lôi đình vạn quân liên tục hạ xuống, hình thành đại dương lôi điện cuồn cuộn mênh mông, lần này độ kiếp đã dẫn tới một vài tồn đang cổ lão của Thái Hoang nhìn trộm, nhưng thiên kiếp oai đáng sợ, bọn hắn không dám tới gần, chỉ có thể xa xa quan sát, mà ánh mắt của bọn hắn không thể xuyên thấu lôi vực, không nhìn thấy Khương Trường Sinh đang độ kiếp.
Khương Trường Sinh cũng phát giác được một chút khí tức cường đại, dĩ nhiên, cái gọi là mạnh mẽ chỉ là đối với Thái Hoang, đối với hắn mà nói, đã không coi là mạnh mẽ.
Trước khi đột phá, giá trị hương hỏa bản thân hắn đã vượt qua chục tỷ, vượt qua cảnh giới Võ Đế, hắn rất chờ mong sau khi đột phá mình sẽ mạnh bao nhiêu.
Đúng lúc này, ánh chớp thân ảnh cao giơ hai tay, ngưng tụ ra một thanh thần kiếm bổ thiên, nộ trảm mà xuống, muôn vàn thiên lôi xen lẫn phía trên lưỡi kiếm, một kiếm này, chấn động đến Sơn Hải kinh, Thiên Địa Bảo Giám lay động.
Khí huyết Khương Trường cũng theo đó rung chuyển.
Hắn lúc này ngẩng đầu, mở ra Đại Đạo Chi Nhãn, trong chốc lát, dùng hắn làm trung tâm, đưa mắt trong vạn dặm hiện ra đếm không hết màu cự nhãn vàng kim, dồn dập bắn ra đại đạo kim quang, dùng uy thế bá đạo tuyệt đối tru tán ánh chớp thân ảnh.
- Hừ, nhân quả xem này như kết xuống, ta sẽ chờ ngươi rời đi thế giới của ta.
Tiếng kia lần nữa vang lên, lời nói băng lãnh.
Khương Trường Sinh lại không thèm để ý, chuyên tâm độ kiếp.
Thiên kiếp còn đang tiếp tục, thiên lôi bắt đầu lột xác thành màu tím, Tử Lôi mang theo uy lực Trấn Hồn buông xuống, Khương Trường Sinh vẫn như cũ dùng Đại Đạo Chi Nhãn ngăn cản thiên lôi.
Tử Lôi kéo dài rất lâu, khi màu tím biến thành màu đỏ, Khương Trường Sinh cảm nhận được một cỗ khí tức đáng sợ, hắn cả kinh sử dụng vòng bảo hộ hương hỏa, hắn điều ra giá trị hương hỏa, nhìn giá trị hương hỏa giảm xuống.