Chương 682 Đạt thành Đạo Pháp Tự Nhiên Công tầng thứ mười (2)
Oanh! Oanh! Oanh!
Hồng lôi không ngừng đánh xuống, tốc độ giá trị hương hỏa của Khương Trường Sinh giảm xuống rất nhanh, hắn yên lặng thừa nhận.
Hắn có loại dự cảm, thiên lôi màu đỏ tuyệt không phải thiên lôi mạnh nhất bên trong kiếp nạn này.
Quả nhiên, khi chín mươi chín đạo thiên lôi màu đỏ đập xuống, bỗng nhiên xuất hiện thiên lôi màu tím sậm, mấy chục đạo thiên lôi màu tím sậm như kiếm trận buông xuống, thanh thế hạo đại, chỉ một thoáng đã đánh mất gần hai tỷ giá trị hương hỏa của hắn.
Thiên kiếp này thật là muốn chết.
Khương Trường Sinh âm thầm nghĩ tới, nhưng hắn cũng không có hoảng sợ, mà đấu chí càng cao.
Tu tiên đến nay, khoảng cách Tiên cảnh chỉ còn kém một bước, hắn cần thành tiên.
Long Khởi sơn, trong đình viện.
Bạch Kỳ nhìn mây đen trên trời, tự nhủ:
- Dị tượng như vậy đã kéo dài mấy ngày chẳng lẽ quốc vận Đại Cảnh sắp tan biến?
Nó quay đầu nhìn về phía đạo quan, đại môn đóng chặt, không có có một tia động tĩnh, cũng không biết chủ nhân khi nào mới có thể đột phá thành công.
Cơ Võ Quân nói:
- Mộ cô nương đã dẫn đầu Mộ gia trước đi cứu viện Thiên Tử, Đại Cảnh không sao đâu.
Một thân ảnh từ trên trời giáng xuống, chính là Khương Thiên Mệnh.
Hắn hiện tại đã là tư thái thiếu niên, anh tư bừng bừng phấn chấn, khuôn mặt tuấn lãng, như đi ra từ trong tranh.
- Thật muốn rời núi, báo thù cho Huyền Niên.
Khương Thiên Mệnh cắn răng nói, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ người trong viện, hắn chỉ có giao hữu với Khương Huyền Niên, mặc dù ngắn ngủi nhưng hắn vẫn nhớ.
Nghe nói Khương Huyền Niên chết thảm ở Huyền Đình, trong lòng hắn thật sự rất tức giận.
Cơ Võ Quân nói:
- Vậy còn không hảo hảo luyện công.
Khương Thiên Mệnh trừng mắt, nói:
- Ta đang luyện rất giỏi đây, nhưng Võ Đạo Thánh Vương không phải một ngày thì có thể thành, sư phụ ngài cũng còn không có đột phá thành công đây.
Cơ Võ Quân đứng dậy, nói:
- Ta sắp đột phá, ta chuẩn bị xuống núi, sau khi đột phá sẽ đi Huyền Đình một lần.
Nghe vậy, Khương Thiên Mệnh kêu rên, hai tay ôm đầu, nói:
- Sư phụ, ngài không thể lưu cho ta chén canh uống sao?
Cơ Võ Quân không để ý đến hắn, căn dặn Bạch Kỳ vài câu sau liền xuống núi.
Kim Ô ghé vào bên trên Địa Linh thụ, nhìn chân trời, tựa hồ bắt được cái khí tức gì.
- Ai, này loạn thế khi nào mới có thể kết thúc, đã lâu lắm không có người tới tặng lễ.
Bạch Kỳ nằm rạp trên mặt đất, u oán nói.
Thiên hạ chư hầu cát cứ, hằng năm đều có chư hầu ngã xuống, mà chư hầu còn lại càng ngày càng mạnh, giang sơn Đại Cảnh xem như chia năm xẻ bảy, ngay cả những chư hầu các nước cũng tham gia cuộc chiến tranh bá, Thiên Tử trở thành vũ khí trong tay chư hầu hiệu lệnh thiên hạ, để hoàng quyền Khương gia rơi xuống đến đáy cốc.
Bạch Kỳ nhìn về phía cửa lớn Tử Tiêu cung, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Đợi chủ nhân đột phá thành công; hết thảy liền sẽ tốt.
Bất quá bên trong tử tôn Khương gia, có ai thích hợp đăng cơ xưng đế?
Phía trên bầu trời, Khương Trường Sinh còn đang độ kiếp.
Giá trị hương hỏa đã hao hết, hắn đang lợi dụng pháp lực bản thân cùng pháp bảo độ kiếp.
Thiên kiếp oai vẫn không có dấu hiệu tán đi, đây là thiên kiếp dài nhất mà hắn vượt qua.
Muôn vàn kim lỗi xen lẫn trên người Khương Trường Sinh, hắn thừa nhận thống khổ khó có thể tưởng tượng, nhưng hắn ngược lại càng hưng phấn.
Thiên kiếp không làm gì được hắn.
Đây là trực giác của hắn, trực giác vô cùng mãnh liệt.
Bởi vì hắn đã bắt đầu thuế biến, mà thiên kiếp oai đã không cách nào lại mạnh lên.
Đạo quả trong cơ thể Khương Trường Sinh nở hoa, pháp lực hoàn toàn mới từ trong đó phát ra, tư dưỡng thể phách cùng hồn phách hắn, khiến cho hắn càng ngày càng mạnh.
Hắn chậm rãi đứng dậy, Sơn Hải kinh, Thiên Địa Bảo Giám xoay quanh quanh người hắn, Chí Dương thần quang lóng lánh ánh nắng sáng chói, kim lôi hạ xuống, hóa thành từng đợt lực trùng kích mắt thường có thể thấy quét ngang bát phương, dọa đến nhóm tồn tại cường đại đang nhìn trộm ở phương xa chạy trốn, không còn dám lưu lại.
Pháp lực ngưng tụ thành toà sen dưới chân Khương Trường Sinh, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, nhận lấy thiên kiếp tẩy lễ.
Đạp sen đón gió rèn tiên cốt, ngộ đạo thiên địa dựng thần hồn.
Pháp lực hóa thành từng đợt quang hồng, không ngừng khuếch tán lại tiêu tán, mà trong đầu của hắn hiện ra trí nhớ khổng lồ, chính là tâm pháp cao thâm hơn Đạo Pháp Tự Nhiên Công.
Thành tiên trục đạo.
Đại Đạo tâm pháp.
Khương Trường Sinh lần nữa tiến vào một loại trạng thái ngộ đạo.
Không biết đi qua bao lâu.
Thiên kiếp cuối cùng bắt đầu yếu bớt, mà đạo quả trong cơ thể Khương Trường Sinh hiện ra pháp lực mạnh hơn.
Hắn đi tắm ở bên trong thoát thai hoán cốt, cảm giác cường đại trước nay chưa từng có làm hắn cảm giác mình có thể muốn làm gì thì làm.
Lại qua một quãng thời gian, thiên kiếp tiêu tán.
Khương Trường Sinh chậm rãi ngồi xuống, ngồi tĩnh tọa ở bên trên toà sen, pháp lực cuồn cuộn hiện ra, đếm không hết Hồn Niệm thần kiếm treo ngược tại bốn phương tám hướng, bao trùm phạm vi phương viên nghìn vạn dặm, hình thành kiếm trận, ngăn cách bất kỳ cái gì ngoại giới nhìn trộm, mà hắn còn muốn tiếp tục củng cố tu vi.
Sau đó mới là khâu quan trọng nhất sau đột phá.
Thời gian tốc độ cao trôi qua.
Đợi pháp lực Khương Trường Sinh không còn tăng trưởng, trước mắt hắn nhảy ra từng hàng nhắc nhở:
( Khai Thánh năm thứ ba, đạo hạnh của ngươi phóng đại, lĩnh ngộ Đạo Pháp Tự Nhiên Công tầng thứ mười, thành công độ vượt qua Thiên Địa Võ Thần Thiên Kiếp, thu hoạch được sinh tồn ban thưởng thần thông Đại Tạo Hóa Thần Thuật ].
[ Kiểm trắc thấy ngươi lần thứ sáu độ kiếp thành công, bởi vì phương pháp ngươi tu hành không thuộc về nên thiên địa chi đạo, ngươi có hai mục lựa chọn, chỉ có thể chọn một ].
[ Một, từ bỏ tu tiên, tu vi của ngươi sẽ chuyển biến làm cảnh giới tu hành của ba ngàn thế giới - Thiên Nguyên Cực Võ trung cảnh ].
[ Hai, tiếp tục tu tiên, tiên chính là phía trên chúng sinh, vạn vật kính ngưỡng, con đường tu tiên chính là truy cầu con đường Thiên Đạo, ngươi có thể mở ra công năng khí vận ].