Chương 691 Thiên hạ quy nhất, Thiên Cảnh! (1)
Không có khả năng... Không. Sao lại...
Nam tử áo bào đen nằm bên trong đá vụn, thống khổ tự nói, mặt nạ của hắn đều nát, mặt mũi tràn đầy tuyệt vọng cùng hiện ra vẻ không thể tin được.
Hắn biết mình đối mặt Đạo Tổ sẽ bại, nhưng không nghĩ tới sẽ bị bại triệt để như vậy, hắn thậm chí cũng không có đụng được Đạo Tổ.
Khương Trường Sinh nhìn hắn, sở dĩ lưu hắn một hơi, là có chuyện muốn hỏi.
Nhìn thấy nam tử áo bào đen trong nháy mắt bại trận, Thanh Hư đạo trưởng cùng hắc ảnh hoảng rồi, Hứa Mãng thì âm thầm vui mừng, tràn ngập cảm kích Đạc Tổ.
Đây đã là Đạo Tổ lần thứ hai buông tha hắn, lần trước là dị tộc sư phụ của hắn không che đậy miệng, lần này là bị những người này liên luỵ.
Khương Trường Sinh nhìn về phía hắc ảnh, nói:
- Không cần lo lắng, đi Địa Phủ, về sau có lẽ còn có thể nhìn thấy đồng bào của ngươi.
Khủng bố uy áp buông xuống.
Hắc ảnh trong nháy mắt yên diệt, như là ánh nến dập tắt.
Khương Trường Sinh lần nữa nhìn về phía nam tử áo bào đen, nói:
- Trương Anh là ngươi giết chết, được rồi, lười nhác hỏi lại.
Một cỗ lực lượng vô hình nâng đầu nam tử áo bào lên, hắn như là con rối, hắn vừa thấy Đạo Tổ, một vệt kim quang bao phủ mặt mũi của hắn.
Đại Đạo Chi Nhãn.
Hứa Mãng, Thanh Hư đạo trưởng, Chu Thiên Chí nhìn trên trán Đạo Tổ xuất hiện ra mắt dọc màu vàng óng, bọn hắn đều kinh hãi.
Đạo Tổ thật đúng là người nhà họ Khương.
Chuẩn xác mà nói, Thiên Tử Đại Cảnh chính là hậu nhân của Đạo Tổ.
Mi tâm huyết mạch hoàng thất có bớt thụ văn, tư chất cường giả có thể mở mắt, chuyện này lưu truyền rộng rãi tại võ lâm, dân gian.
Con mắt thứ ba của Đạo Tổ thần uy bất phàm, khiến cho bọn hắn cả đời khó quên.
Rất nhanh, Khương Trường Sinh đọc xong trí nhớ của nam tử áo bào đen.
Hắn đưa tay cách không khẽ hấp, hút ra một sợi khói đen trong cơ thể nam tử áo bào đen, tự nhủ:
- Tiêu Bất Khổ? Không nghĩ tới còn có một cọc thù cũ thôi, đi Địa Phủ đầu thai đi.
Tiêu Bất Khổ, con trai Tiêu Điệu Thiên, lâu chủ Đại Thừa long lâu.
Kẻ này đi Thiên Hải bị Trương Anh bắt lấy, nhận hết khổ nạn, sau này Thiên Hải chuyển đến Thái Hoang, ngẫu nhiên đạt được lực lượng thần bí, là cỗ lực lượng này hại chết Trương Anh, bởi vì có thời kỳ ủ bệnh, cho nên Khương Trường Sinh nhìn chung trí nhớ Trương Anh cũng không có phát hiện kỳ quặc.
- Cảnh triều không có khả năng quốc phúc ngàn năm, bọn hắn bởi vì ngươi mà đứng, cũng chắc chắn bởi vì ngươi mà chết, mà lại không chỉ là vong triều, mười ba châu nhất định sinh linh đồ thán, nhân chủng diệt sạch...
Khương Trường Sinh suy nghĩ lời Tiêu Điệu Thiên trước khi chết chửi mắng năm đó, vật đổi sao dời, nếu Tiêu Điệu Thiên thấy hôm nay, sẽ nghĩ như thế nào?
Khương Trường Sinh cười cười, sau đó giương mắt nhìn về phía Thanh Hư đạo trưởng.
Thân thể Tiêu Bất Khổ đi theo hóa thành tro bụi, tung bay trong điện.
Bị Khương Trường Sinh nhìn chằm chằm, Thanh Hư đạo trưởng rất khẩn trương, hắc văn trên trán vặn vẹo.
- Ngươi có biết ngươi chiếm cứ thân thể của ai?
Khương Trường Sinh lạnh lùng hỏi.
Thanh Hư đạo trưởng yên lặng một lát, tự giễu nói:
- Quả nhiên không thể gạt được ngươi, Đạo Tổ, chẳng lẽ ngươi thật sự là người của thượng giới? Vì sao người ở thượng giới có thể chuyển thế đến võ giới đây?
Khương Trường Sinh trả lời:
- Ta sẽ đích thân trả lời cho người giật dây ngươi.
Hắn nâng tay phải lên, lòng bàn tay hướng về phía Thanh Hư đạo truong.
Thanh Hư đạo trưởng mơ một giấc mơ, mộng thấy mình ban đầu chết rồi, nhưng thân thể lại bắt đầu động, che giấu tung tích, hành tẩu giữa thiên địa mà hắn một mực dùng góc độ người đứng xem nhìn thân thể của mình hành động, khi hắn nghe được một tiếng khác, hắn cảm thấy hoảng sợ, nhưng lại hoảng sợ cũng sẽ có một ngày chết lặng.
Mãi đến khi thân thể của hắn đối mặt Đạo Tổ, hắn trong thoáng chốc cảm giác Đạo Tổ có chút quen mắt.
- Sư phụ.
Một giọng nói quen thuộc tiếng truyền, kéo ý thức của Thanh Hư đạo trưởng trở về hiện thực.
Hắn từ từ mở mắt, phát hiện một người đứng trước mặt.
- Trường... Trường Sinh?
Thanh Hư đạo trưởng nhíu mày hỏi, ngữ khí lưỡng lự.
Khương Trường Sinh không để cho Chí Dương thần quang che đậy mặt mũi của mình, nhưng dù cho như thế, ba trăm năm đi qua, khí chất của hắn sớm đã thuế biến, khiến cho Thanh Hư đạo trưởng vừa mới thức tỉnh có chút không dám xác định.
- Là ta, sư phụ.
Khương Trường Sinh mỉm cười nói, lần nữa nhìn thấy hồn phách Thanh Hư đạo trưởng, hắn cũng hơi xúc động.
Hai sư đồ đang đứng ở một bên Hoàng Tuyền, Thanh Hư đạo trưởng quay đầu nhìn lại, có thể thấy đội ngũ vong hồn xếp thành hàng dài phương xa, vong hồn và chân nhân vẫn có khác nhau rất lớn, hồn thể hiện lên hơi mờ, mơ hồ hiện ra ánh sáng màu lục trong không gian tối tăm dưới mặt đất.
Thanh Hư đạo trưởng hỏi:
- Vi sư đã chết rồi sao?
Khương Trường Sinh nói:
- Ừm, nơi này là Địa Phủ, vào Địa Phủ thì có thể đầu thai, đồ nhi đến tiễn người đoạn đường cuối cùng.
Thanh Hư đạo trưởng thu hồi tầm mắt, dò xét Khương Trường Sinh, nói:
- Trường Sinh, ngươi đã thấy, xem ra đã qua thật lâu.
- Đúng vậy, thật lâu, xác thực thật lâu.
- Long Khởi quan có tốt không? Đại Cảnh như thế nào?
- Long Khởi quan rất tốt, Đại Cảnh cũng tốt...
Khương Trường Sinh đơn giản giới thiệu một chút Long Khởi quan, Thanh Hư đạo trưởng nghe được lộ ra nụ cười.
Từ nhỏ đến lớn, Khương Trường Sinh và Thanh Hư đạo trưởng không có trò chuyện quá nhiều, bây giờ cũng như thế, hai sư đồ rất nhanh lâm vào trong trầm mặc.
Thanh Hư đạo trưởng đưa tay, mong muốn đập bả vai Khương Trường Sinh, lại là xuyên qua thân thể hắn, cái gì đều sờ không tới.
- Nguyên lai sau khi chết là cảm giác như thế, rất tốt, đồ nhi, trở về đi, vi sư đi trước.
Thanh Hư đạo trưởng nhẹ giọng cười nói, sau đó cất bước đi tới vong hồn trường long phương xa.
Khương Trường Sinh quay người, đưa mắt nhìn hắn rời đi.
Thanh Hư đạo trưởng đi mười bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía hắn.
Hai sư đồ bốn mắt nhìn nhau.