← Quay lại trang sách

Chương 690 Thiên hạ chi tâm, sớm đã dự liệu kết cục (2)

Đại Cảnh mặc dù nội loạn nhiều năm, nhưng quốc vận cường đại như trước, Cường Lương tộc còn chưa đột kích, quốc vận Đại Cảnh như thế nào sụp đổ?

Đúng lúc này, một hồi gió mạnh gào thét vào điện, Phủ chủ Hóa Long phủ Chu Thiên Chí hiện thân.

- Quốc vận Đại Cảnh có phải bị các ngươi giở trò quỷ hay không?

Chu Thiên Chí trầm giọng nói, khí thế cường đại bùng nổ, dọa đến Chu Thiên Giáp ngồi liệt trên long ỷ, Thanh Hư đạo trưởng cùng Hứa Mãng cấp tốc thối lui, nam tử áo bào đen thì không nhúc nhích, không bị ảnh hưởng chút nào.

Chu Thiên Chí nhìn Chu Thiên Giáp, ánh mắt khóa chặt nam tử áo bào đen.

Nam tử áo bào đen hé mở mặt nạ lộ ra hắn thâm bất khả trắc, không cách nào thấy rõ ánh mắt của hắn.

- Không liên quan gì đến chúng ta, chúng ta chỉ cầu giang sơn, nếu muốn hại quốc vận, như thế nào cầm giữ Thiên Tử, trong mắt của ta, rất có thể là Thiên Tử xảy ra chuyện, mà Thiên Tử lại ở Long Khởi quan...

Nam tử áo bào đen mở lời, hắn không có nói hết lời, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.

Chu Thiên Chí nhíu mày.

Bầu không khí lâm vào bên trong khẩn trương.

Chu Thiên Chí tâm loạn như ma, trước đó Chu Khuông Tế tranh đoạt thiên hạ, hắn cũng không biết rõ tình hình, sau này Chu Khuông Tế bị Khương Huyền Niên giết chết, Chu Thiên Giáp tiếp nhận nghiệp của hắn, càng lún càng sâu dẫn đến Hóa Long phủ cũng hãm sâu trong đó.

Thật ra Chu Thiên Chí cũng đoán được quốc vận có quan hệ cùng Đạo Tổ, nguyên nhân chính là như thế, hắn mới hoảng hốt.

Hắn và người trong thiên hạ suy đoán Đạo Tổ không muốn quản chuyện Đại Cảnh, nhưng nếu Đạo Tổ phá hủy quốc vận Đại Cảnh, cái kia sẽ có ý nghĩa khác biệt.

Nói rõ Đạo Tổ không vừa lòng.

Chỉ cần không vừa lòng, có thể xảy ra việc lớn.

Chu Thiên Chí càng nghĩ càng loạn, mồ hôi lạnh tràn ra cái trán.

Nam tử áo bào đen lần nữa mở lời:

- Mặc dù có quan hệ cùng Đạo Tổ, chưa chắc là Đạo Tổ làm ra, quốc vận Đại Cảnh tiêu tán, đây tuyệt không phải vũ lực có thể tạo thành phá hư, có thể xảy ra đại sự gì..

- Nói sai, chính là ta làm.

Một tiếng nói đạm mạc truyền đến, cả kinh tất cả mọi người quay đầu nhìn lại.

Mặt Chu Thiên Giáp lộ ra vẻ hoảng sợ, bởi vì có một cánh tay đang đè lấy bờ vai của hắn, lực lượng khó có thể tưởng tượng đè ép hắn, hắn không chỉ thân thể không động đậy, ngay cả chân khí cũng đọng lại.

Hắn dùng ánh mắt còn lại liếc đi, thoáng nhìn thấy một đạo thân ảnh thẳng tắp, ánh nắng lấp lánh tầm mắt của hắn.

Chính là Khương Trường Sinh.

Chí Dương thần quang che đậy nửa người trên của hắn, khiến cho hắn như là tiên thần hạ phàm, mang cho tất cả mọi người áp lực.

Bịch một tiếng!

Chu Thiên Chí quỳ xuống, run giọng nói:

- Bái kiến.... Đạo Tổ. Đạo Tổ.

Sắc mặt Thanh Hư đạo trưởng, Hứa Mãng đại biến, tất cả đều khẩn trương lên.

Tại Đại Cảnh, người nào chưa nghe nói qua Đạo Tổ?

- Ngươi vội cái gì? Ngươi cảm giác mình làm sai chuyện sao?

Giọng Khương Trường Sinh vang lên, đạm mạc đến cực điểm, mang cho Chu Thiên Chí áp lực vô biên.

Chu Thiên Chí run lẩy bẩy, sợ hãi nói:

- Sai... Ta không nên phóng túng dòng dõi họa loạn giang sơn.

Nhìn thấy hắn bày ra tầm thường như thế, Chu Thiên Giáp càng tuyệt vọng, môi đều trắng bệch.

Nam tử áo bào đen, Thanh Hư đạo trưởng, Hứa Mãng càng không dám mở lời.

Khương Trường Sinh nâng tay phải lên, lần nữa đập vào trên bờ vai Chu Thiên Giáp, trong chốc lát, Chu Thiên Giáp hóa thành tro bụi.

Một màn này dọa đến ba người nam tử áo bào đen chạy trốn, kết quả bị lực lượng vô hình trước cổng chính đỡ được.

Chu Thiên Chí ngẩng đầu thấy tro cốt Chu Thiên Giáp bay phất phới, thống khổ cúi đầu, không dám có câu oán hận nào.

- Ra đi.

Khương Trường Sinh mở miệng lần nữa, tiếng nói vừa ra, một bóng đen theo lòng đất toát ra.

Hắc ảnh hoảng sợ nhìn về phía Khương Trường Sinh, run giọng hỏi:

- Ngươi... Làm sao làm được?

Hắn tiềm phục dưới lòng đất, bị một cỗ lực lượng nhìn không thấy cưỡng ép lôi ra ngoài, hắn xông xáo Thái Hoang lâu như vậy, lần đầu tiên gặp được lực lượng như thế, trong lòng đầy sợ hãi.

- Các ngươi tự cho là bày mưu nghĩ kế, nắm giữ giang sơn ở trong tay, hiện tại cảm thấy thế cục còn ở trong tay các ngươi?

Khương Trường Sinh nhẹ giọng dò hỏi, nhưng lời hắn như là lưỡi dao đâm xuyên trái tim tất cả mọi người ở đây.

Nam tử áo bào đen chậm rãi mở lời:

- Đạo Tổ, vì sao ngươi xua tan quốc vận Đại Cảnh, bây giờ lời đồn đại nổi lên bốn phía, người mong muốn làm Thiên Tử, thật chứ?

- Nếu là thật, ngươi nên làm như thế nào?

Khương Trường Sinh nhìn chằm chằm nam tử áo bào đen, ngữ khí vẫn đạm mạc như cũ.

Nam tử áo bào đen cười nói:

- Đạo Tổ thần thông quảng đại, chúng ta tự nhiên nguyện thần phục, nếu Đạo Tổ sớm muốn đăng cơ, chúng ta hà tất mưu đồ chút chuyện này?

Thanh Hư đạo trưởng đi theo lộ ra nụ cười, chẳng qua là nụ cười của hắn có chút gượng ép.

Khương Trường Sinh cười hỏi:

- Ồ? Chỉ vì giành giang sơn, còn liên hệ cùng dị tộc? Ta ngẫm lại, gọi là Thiên Túc tộc đúng không?

Lời vừa nói ra, ánh mắt nam tử áo bào đen thay đổi.

Hắc ảnh cũng bị hù dọa, hắn vội vàng nói:

- Ngươi đã biết được ta đến từ Thiên Túc tộc, còn không buông tha ta, ta về sau sẽ không tới nữa.

Khương Trường Sinh bỏ qua hắn, nói:

- Ngoại trừ tiểu tử gọi Hứa Mãng kia, các ngươi đều phải chết, ra tay đi, để cho ta xem các ngươi có năng lực gì dám ngấp nghé giang sơn Đại Cảnh.

Hứa Mãng nghe xong, đáy mắt lóe lên sợ hãi lẫn vui mừng, lúc này dịch chuyển rời xa nam tử áo bào đen, Thanh Hư đạo trưởng.

Nam tử áo bào đen hừ lạnh nói:

- Phế vật đúng là phế vật, quả nhiên, vẫn thất bại, đã như vậy, vậy để cho ta lãnh hội Đạo Tổ mạnh mẽ, chết trong tay Đạo Tổ, vốn là một trong kết cục ta sớm đã dự liệu.

Tiếng nói vừa ra, hắn đột nhiên phóng tới Khương Trường Sinh, hòa thành từng đạo tàn ảnh, tốc độ nhanh đến cực hạn, cơ hồ trong nháy mắt, hắn giết tới trước mặt Khương Trường Sinh, tay phải lượn lờ hắc khí thần bí nâng lên, muốn chụp về phía Khương Trường Sinh.

Oanh!

Nam tử áo bào đen đột nhiên bị đè ở bên trên Long giai, gân cốt đứt từng khúc, ép tới Long giai vỡ nát, máu tươi tràn ngập đại điện, từ đầu đến cuối, Khương Trường Sinh cũng không có động một thoáng.