← Quay lại trang sách

Chương 706 Trường Sinh đan, Tử Hoàn thần quân

Vẻ mặt Thái Hoang thần quân đầy khó coi, nói:

- Vị dị số kia ra tay rồi, hắn chưởng khống nhân tộc, đã đối lập với ta, ta không có khả năng tha cho hắn, vạn tộc giới này rất khó ngăn cản hắn, chỉ có thể trợ giúp ta tranh thủ thời gian, Tử Hoàn thần quân, ngươi nhất định phải trợ giúp ta, Thiên Hà do ngươi chưởng khống, ta cần ngươi sớm ngày buông Thiên Hà ra.

Nữ tử áo tím được xưng Tử Hoàn thần quân không trả lời ngay, mà chăm chú nhìn tình huống trong quang cầu, muôn vàn Hồn Niệm thần kiếm ngưng tụ mà ra như hồng lưu diệt thế bao phủ mà đi, cấp tốc biến lớn bên trong quang cầu, ngay sau đó quả cầu ánh sáng đột nhiên phá toái, tình cảnh bên trong gián đoạn.

Tử Hoàn thần quân động dung, nói:

- Sức mạnh của người nọ vậy mà có thể nguy hiểm đến đây, mạnh mẽ như thế, nhưng không có bị Thiên Địa Chi Lục gạt bỏ.

Thái Hoang thần quân sầm mặt, nói:

- Hắn giáng sinh tại nhân tộc, lại không chịu rời đi võ giới của ta, tất nhiên muốn mưu cầu võ giới của ta.

Tử Hoàn thần quân yên lặng.

Thái Hoang thần quân quay đầu nhìn về phía nàng, nói:

- Chỉ cần ngươi trợ ta, đợi ta luyện thành Trường Sinh đan, phân ngươi một khỏa.

Tử Hoàn thần quân châm chọc nói:

- Trường Sinh đan? Trách không được ngươi còn băn khoăn võ giới của ngươi, thì ra là thế, ta nói ngươi vì sao chấp nhất quyền lực một giới, không nghĩ tới tặc tâm của ngươi không chết, việc này nếu động đến....

- Ngươi không nói, ta không nói, người nào biết? Nếu sau đó, Thần Chủ phát giác, ta một người gánh chịu.

- Trường Sinh đan vốn hư ảo, cái ngươi gọi là Thiên Địa Dung Lê Đại Trận càng là thương thiên hại lí..

- Hừ, có hư ảo hay không, đợi sau khi ta luyện thành ngươi sẽ hiểu rõ, huống hồ võ giới của ta cũng không phải dùng nhân tộc làm chủ, đợi ta hạ giới, thanh lý nhân tộc, võ giới này chính là chủng tộc khác làm chủ, mặc dù chuyện bị vạch trần, Thần Chủ nhiều lắm không vừa lòng, cũng sẽ không trách phạt ta, Huyền Hoàng Đại Thiên Địa dùng nhân tộc làm chủ, nhân tộc quật khởi vốn là đạp lên thi cốt của muôn vàn chủng tộc, ta sẽ để cho giới ta biến thành lao ngục Hung thú, không tính đồng tộc tương tàn.

Ngữ khí Thái Hoang thần quân đầy băng lãnh, lộ ra một cỗ điên cuồng. Hắn nhìn chằm chằm Tử Hoàn thần quân, nói:

- Chúng ta mặc dù phi thăng, tuổi thọ kéo dài, nhưng cuối cùng cũng sẽ có ngày chung thọ, ngươi không muốn liều một phen? So với khả năng lấy được kết quả, cái giá mà ngươi đối mặt thì không có ý nghĩa gì.

Ánh mắt Tử Hoàn thần quân lấp lánh, không biết đang suy nghĩ gì.

Qua một hồi lâu.

Tử Hoàn thần quân chậm rãi mở lời:

- Tốt, ta vì ngươi phá lệ một lần.

Thái Hoang thần quân lộ ra nụ cười, sau đó móc ra một hộp gỗ từ trong tay áo, nói:

- Đa tạ Thần Quân tương trợ.

Oanh! Oanh! Oanh..

Kinh thiên động địa, cuồng phong gào thét, tướng sĩ trước thành trì Thiên Cảnh ngưng tụ khí vận quân trận, ngăn cản sóng gió đáng sợ từ chân trời đập tới, một chút người cảnh giới cao cường chỉ có thể miễn cưỡng trọn mắt đi nhìn, bọn hắn thấy đếm không hết kiếm ảnh màu lam oanh tạc quân địch, nhấc lên cường quang, để thiên địa thất sắc. đám người Khương Thiên Mệnh, Dương Chu tụ tập cùng một chỗ, không dám nhúc nhích.

- Chúng ta vậy mà không sao.

- Nói nhảm, Thánh thượng điều khiển chân khí há là chúng ta có thể tưởng tượng?

- Thật mạnh, những cường địch nhìn như không thể đối đầu lại biến thành tro bụi.

- Ta ngược lại thật ra hi vọng tổ gia gia chừa chút người sống để cho ta luyện tay một chút.

Mọi người nghị luận, từng người đều nhìn về tình cảnh nổ tung, huyết nhục văng tung tóe, liệt diễm như tinh hỏa tung bay trước mặt.

Khương Thiên Mệnh đã sớm gặp qua Khương Trường Sinh ra tay, cũng không có bị chấn động đến, ngược lại có chút lo lắng, sợ tổ gia gia giết hết địch nhân.

Liệt diễm đại hán cầm đầu Chúc Dung tộc giết ra từ bên trong cường quang, đánh một quyền ra, vô tận liệt diễm mang theo khí thế thôn phệ thiên địa lao thẳng tới thành trì phương xa, nhưng một giây sau, một hồn niệm thần kiếm đánh tới, dễ dàng đánh tan biển lửa, một kiếm xuyên thủng bộ ngực của hắn.

Hắn trừng to mắt, mặt lộ vẻ không thể tin được.

- Làm sao có thể... Ta có là bát trọng.....

Hắn run giọng nói, thân thể cứng đờ, kinh mạch trong cơ thể đang đứt từng khúc, khiến cho hắn không thể động đậy.

Bên trong hai con mắt của hắn, một kiếm ảnh màu lam đang cấp tốc biến lớn, oanh một tiếng, lại là một Hồn Niệm thần kiếm đánh tới, đánh nát đầu của hắn.

Thân thể Võ Đế không thể diệt, đây chẳng qua là đối với võ giả. Trước mặt pháp lực cường đại của Khương Trường Sinh, Võ Đế chẳng qua là hơi mạnh hơn sâu kiến một chút thôi.

Cũng không lâu lắm, đã không còn Hồn Niệm thần kiếm bắn ra, hai đại dị tộc cũng không có bị giết tuyệt, còn thừa lại rất nhiều sinh linh đang ngây người tại chỗ, không dám nhúc nhích, lúc trước có sinh linh thử chạy trốn, ngược lại đụng vào Hồn Niệm thần kiếm, bọn hắn phát hiện chỉ cần bất động, liền sẽ không bị hại.

- Giết!

Tiếng Từ Thiên Cơ hét to vang vọng trong đầu hết thảy tướng sĩ, ánh mắt các tướng sĩ Thiên Cảnh trong nháy mắt thay đổi, như vạn tên cùng bắn, tất cả đều bay vụt về phía chân trời, truy sát dị tộc, tràng diện hùng vĩ bực nào, số lượng nhân tộc thể hiện đến vô cùng nhuần nhuyễn.

Phương xa, châu phủ thành, bên trong một tòa cung điện.

Phân thân Khương Trường Sinh mở mắt, nhíu mày lẩm bẩm.

- Cảm giác vừa rồi tuyệt không phải ảo giác, có gì đó đang nhìn trộm.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu, tầm mắt xuyên qua cung điện, nhìn về phía thương khung.

Hắn suy đoán là Thái Hoang thần quân ngoài thiên ngoại đang nhìn trộm hắn. Đây quả thật không tốt, người thiên ngoại vậy mà có thể nhìn trộm chuyện thiên hạ.

Cái này cũng mang ý nghĩa thời gian Thiên Ngoại Ma Hà buông xuống sẽ sớm hơn, mắt thấy trận chiến này, Thái Hoang thần quân tất nhiên ngồi không yên.

Khương Trường Sinh đứng dậy, hắn chuẩn bị đi giải quyết cường giả phía sau hai đại dị tộc, phàm là cường giả phía trên Động Thiên cảnh, hắn chuẩn bị đều giải quyết, sinh linh dị tộc còn lại thì lưu cho tướng sĩ Thiên Cảnh luyện binh.

Hắn đột nhiên tan biến trong cung điện, vô thanh vô tức.