← Quay lại trang sách

Chương 712 Khiêu chiến đến từ vương tộc (2)

Thường Dao Lăng cũng chính là thiên ngoại nữ tử, trả lời:

- Yên tâm đi, ta hiểu rõ tầm quan trọng của việc này.

Tử Hoàn thần quân lại dặn dò vài câu, hình ảnh bên trong ngọc thạch mới gián đoạn.

Thường Dao Lăng thả ngọc thạch ở trước mắt, mắt phải hút ngọc thạch vào trong, nàng ngẩng đầu nhìn về phía ánh trăng, không biết đang suy nghĩ gì.

- Theo nhân gian nhìn lại, thượng giới thật sự xa xôi.

Lại là hai năm qua đi.

Tiên Nguyên năm ba mươi lăm, Thiên Cảnh đã có năm vị Võ Đạo Thánh Vương, một vị trong đó chính là Bạch Tôn, số lượng Động Thiên cảnh càng vượt xa trước khi hai tộc đại chiến, Mộ Linh Lạc cũng bắt đầu chuẩn bị trùng kích cảnh giới Võ Đạo Thánh Vương.

Một năm này, vào thu, Thiên Cảnh lần nữa gặp phiền toái, có chủng tộc thần bí đang trắng trợn đánh giết võ giả bên ngoài. Khương Trường Sinh tính toán một thoáng, đối phương không tính quá mạnh, mạnh nhất cũng mới đến cảnh giới Võ Đạo Thánh Vương, không có ra tay, để võ giả Thiên Cảnh tôi luyện một phen.

Kẻ địch mặc dù không mạnh, nhưng cực kỳ xảo quyệt, áp dụng sách lược tán binh tập kích, không có chính diện khai chiến.

Khương Trường Sinh cũng không sợ võ giả tổn thất quá nhiều, chết liền đi Địa Phủ đầu thai, kiếp sau lại tập võ, ngược lại nội tình Thiên Cảnh đã thức dậy, sớm không phải Đại Cảnh ba trăm năm trước.

Xung quanh Kinh Thành bị mùa thu bao trùm, thành trì phồn hoa có một ý vị đặc biệt.

Bây giờ Kinh Thành lại biến thành thành trì phồn hoa nhất, thương đội, tiêu đội lui tới rất nhiều, ngay cả cửa thành đều đã tăng đến mười sáu cái, tình cờ còn có thể nhìn thấy chủng tộc linh trí của Thái Hoang.

Vào lúc giữa trưa.

Một hồi gió mạnh từ chân trời kéo tới, tốc độ cực nhanh, đám người ngoài thành bị lật tung, bỗng nhiên nhìn thấy một đạo hàn quang xẹt qua chân trời, bắn về phía hoàng cung Kinh Thành.

Hàn quang đột nhiên dừng lại khi tới gần hoàng cung, là một lông vũ to lớn, dài tới mười trượng, chiếc lông chim này hư không tiêu thất, bách tính yrong thành đều đoán được là Thánh thượng ra tay, chẳng qua là tò mò lông vũ có lai lịch ra sao.

Bên trong Tử Tiêu cung.

Khương Trường Sinh đứng trước lông vũ to lớn, bên trên lông vũ vậy mà khắc chữ viết, kiểu chữ không bằng đại gia văn đàn Thiên Cảnh nhưng lại lộ ra một cỗ phong mang.

Đây là một phong tin khiêu chiến.

Khiêu chiến đến từ di mạch vương tộc, mời hắn đến Thần Sơn vương tộc, tiếp nhận khiêu chiến, một đánh một, nếu hắn thắng, vương tộc di mạch sẽ tặng cho hắn đại cơ duyên. Khương Trường Sinh nhíu mày, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười.

Không nghĩ tới Thái Hoang vương tộc có võ đức như thế, dĩ nhiên, có lẽ đối phương muốn ám toán hắn, nếu như vậy, vậy thì quá vụng về. Bên trên lông vũ còn ghi lại thời gian, vương tộc di mạch cùng hắn chiến đấu nhiều nhất chờ hắn mười năm, nếu hắn không đi, đó chính là từ bỏ, vương tộc cũng sẽ đi theo Thái Hoang vạn tộc khởi xướng tiến công Thiên Cảnh.

Uy hiếp.

Trong lòng Khương Trường Sinh diễn toán một thoáng thực lực của đối phương, hơn chín tỷ giá trị hương hỏa, trách không được dám khiêu chiến hắn.

Bất quá người mạnh nhất mà đối phương có thể mời tới còn không bằng giá trị hương hỏa của hắn, cơ duyên như vậy, không cần cũng được.

- Ngươi đã muốn uy hiếp ta, ta đây nhất định phải để ngươi và chủng tộc khác hợp lại, tăng trưởng sinh tồn ban thưởng cho ta.

Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ, theo hắn càng ngày càng mạnh, phân thân gặp được Thiên Địa Đại Tôn, đã không thể kích động sinh tồn ban thưởng, xem chừng tiêu chuẩn thấp nhất của sinh tồn ban thưởng đã là Võ Đế, nhưng một cường tộc có thể có bao nhiêu Võ Đế.

Chẳng thà chờ vạn tộc hợp lại, nhận một đợt lớn.

Ánh mắt Khương Trường Sinh ngưng tụ, lông vũ to lớn dấy lên lửa mạnh.

Cấp tốc biến thành tro bụi.

Hắn một lần nữa ngồi bên trên bồ đoàn bắt đầu luyện công.

Một tháng sau.

Võ lâm Thiên Cảnh nhấc lên tập tục ra ngoài chinh chiến, võ giả chết trong tay dị tộc càng ngày càng nhiều, cái này cũng kích thích đến ngạo khí của võ lâm Thiên Cảnh. Không có người lại đi phàn nàn Thánh thượng không ra tay, ngược lại cảm thấy xấu hổ, chẳng lẽ Thiên Cảnh thật không thể rời bỏ Thánh thượng? Theo sự kích động của các tín đồ, càng ngày càng nhiều cao thủ rời đi Thiên Cảnh, ngay cả Khương Tử Ngọc, Khương Thiên Mệnh cũng như thế.

Thái Tử rời đi Thiên Cảnh, dẫn tới gợn sóng không nhỏ. Khương Trường Sinh cũng không sợ Khương Tử Ngọc xảy ra chuyện, trên người Khương Tử Ngọc cùng Khương Thiên Mệnh đều có ba sợi tóc của hắn, khắc ấn thần thông.

Thời gian trôi qua, đi vào cuối năm.

Thường Dao Lăng đến từ thiên ngoại đi trên đường núi, nàng ngắm nhìn Kinh Thành Thiên Cảnh hùng vĩ phương xa, trong lòng hết sức thấp thỏm.

Từ khi đi vào Thiên Cảnh, nàng nghe nói rất nhiều truyền thuyết, nghe những thần thông phi phàm của Thánh thượng Thiên Cảnh, nàng thật bị chấn kinh.

Nếu như truyền thuyết là có thật, một ít thủ đoạn của Thánh thượng Thiên Cảnh thì ngay cả người thượng giới đều làm không được.

Càng thấp thỏm, nàng càng muốn tới gần Thánh thượng Thiên Cảnh.

Một bên khác.

Bên trong Tử Tiêu cung, Khương Trường Sinh cũng phát giác được nàng đến.

- Nhanh như vậy?

Khương Trường Sinh cảm thấy ngoài ý muốn, địa điểm cô gái này buông xuống cách Thiên Cảnh cực xa, cho dù nàng vượt qua Võ Đế, cũng không thể nhanh như vậy chứ?

Bất quá đối phương dám đến, nhất định là muốn gặp hắn.

Hắn lúc này truyền âm cho Bạch Y vệ.

Sau nửa canh giờ.

Thường Dao Lăng xếp hàng tiến vào Kinh Thành, kết quả mới vừa vào thành, một tên Bạch Y vệ tìm tới nàng.

- Cô nương, bệ hạ muốn gặp ngươi.

Bạch Y vệ mở lời, mang theo mặt nạ, không phân rõ nam nữ.

Thường Dao Lăng động dung, công pháp của nàng thật không đơn giản, dù cho Thần Quân cũng khó có thể phát hiện, là nguyên nhân Tử Hoàn thần quân dám điều động nàng hạ phàm.

Nàng hít sâu một hơi kềm chế kinh hãi trong lòng, nhẹ gật đầu, đi theo Bạch Y vệ tiến đến. Dân chúng xung quanh, võ giả đều hiếu kỳ nhìn về phía nàng, chỉ trỏ, có người tò mò thân phận của nàng, có người thèm sắc đẹp của nàng.