← Quay lại trang sách

Chương 720 Một tiễn này có không có tư cách

Thường Dao Lăng đang mong đợi Khương Trường Sinh biểu hiện.

Phương xa.

Cự Cường châu, trên tường thành đóng giữ thành.

Từ Thiên Cơ nhìn phần cuối thiên địa có từng thân ảnh vĩ ngạn đi tới, một màn này đã không còn làm cho hắn hoảng sợ, sợ hãi, đây là hắn lần thứ ba nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hắn chẳng qua lo lắng các quân trên chiến tuyến khác.

Ngoài trăm vạn dặm.

Khương Thiên Mệnh đứng ở trên vách núi, sau lưng khắp núi khắp đồng đều là tướng sĩ Thiên Cảnh, có đang ngồi, có dò xét trên không trung.

- Các huynh đệ, chuẩn bị khai chiến.

Khương Thiên Mệnh mở lời, tiếng nói vừa ra, tướng sĩ Thiên Cảnh khắp núi khắp đồng dồn dập đúng dậy.

Theo ánh mắt của hắn nhìn lại, chân trời xuất hiện mây đen cuồn cuộn, đếm không hết hắc ảnh đang đang bay tới, tựa như đàn dơi, cảm giác áp bách rất.

Cùng lúc đó.

Khương Tử Ngọc cũng nhìn thấy thân ảnh của địch nhân, hắn đứng bên cạnh một đầu sông lớn rộng ngàn trượng, đại quân sau lưng đang hạ trại, nương theo hắn gầm lên giận dữ, trăm vạn đại quân đứng lên.

Phần cuối mặt đất nhấc lên bão cát, mặt đất nhô lên, tựa như một ngọn núi cao vụt lên từ mặt đất, hướng đi đúng là bọn họ.

Không chỉ ba người bọn họ chuẩn bị lĩnh quân khai chiến, còn có trên trăm nhánh quân đội đang bày ra trận địa sẵn sàng đón quân địch, theo phía bắc Thiên Cảnh, quán triệt Tây cùng Đông, phòng ngừa các tộc tiến vào bên trong Thiên Cảnh đại lục.

Một đầu sơn quy to lớn đang ngao du, Đế Xương nhìn phía trước, bốn phương tám hướng là đếm không hết thân ảnh dị tộc, thân hình giống như người, hai chân như vó, trên người mọc ra bộ lông màu đen, đầu giống như Man Ngưu, sau lưng mọc lên hai cánh, tất cả đều cầm trong tay binh khí khác biệt, phần lớn chỉ có cao mười trượng, nhưng từng người tản ra sát khí mạnh mẽ.

- Thiên Cảnh Đạo Tổ, ta ngược lại muốn xem xem, ngươi có thể bảo vệ bao nhiêu người.

Đế Xương tự lẩm bẩm, một màn này để hắn nghĩ tới Vương tộc năm đó

Thiên Ngoại Ma Hà mang đến số lượng lớn cường địch khó có thể tưởng tượng, vây quét vương tộc, vương tộc vì thủ hộ Thái Hoang, liều mạng một trận chiến, trận chiến kia, các tộc Thái Hoang đều đang quan sát, ngày hôm nay, các tộc Thái Hoang lại có thể hợp lại đối kháng cùng một kẻ địch, đúng là mỉa mai.

- Bò.... Ò...

Sơn quy to lớn phát ra tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc, kinh động sơn hà, tiếng truyền đến khoảng cách xa mấy chục triệu dặm.

Kinh Thành.

Trong hoàng cung, rất nhiều cung nữ đang đang ngước nhìn bóng dáng Khương Trường Sinh, rất khó được nhìn thấy Thánh thượng, các nàng cực kỳ xúc động.

Khương Trường Sinh không nuôi thái giám trong cung, chỉ có cung nữ, phần lớn cung nữ đổi một nhóm lại một nhóm, đều rất khó nhìn thấy hắn.

Bởi vì Thường Dao Lăng tồn tại, Khương Trường Sinh không có thôi động Chí Dương thần quang, hắn hiển lộ ra hình dáng, để hết thảy cung nữ rung chuyển tâm thần, nổi lên đủ loại suy nghĩ lung tung.

Trong hoàng cung, ai không muốn trèo lên giường rồng? Nhất là Thánh thượng còn thần tuấn như thế, thật là làm cho phương tâm các nàng khó mà bình tĩnh.

Khương Trường Sinh kéo cung, pháp lực tràn vào bên trong Xạ Nhật thần cung.

Thường Dao Lăng kinh ngạc, nàng nguyên lai tưởng rằng Khương Trường Sinh sẽ rời đi, không nghĩ tới Khương Trường Sinh dự định ngay ở chỗ này bắn cung.

Nói đùa sao!

Đừng nói khoảng cách chiến tuyến Thái Hoang có bao xa, cho dù từ nơi này bắn về phía dị tộc đột kích trong hải dương, cũng đủ xa, ven đường còn có sơn nhạc ngăn cản.

Thường Dao Lăng ở trên thượng giới gặp qua thần xạ thủ mạnh mẽ, nhưng đó là ở trong hư không, không có bất kỳ trở ngại gì, có thể nhảy vọt thật dài bắn giết cường địch kẻ địch.

- Thường cô nương, nhìn kỹ một tiễn này có tư cách để chủ ngươi chuẩn bị hay không.

Giọng Khương Trường Sinh truyền vào trong tai Thường Dao Lăng, nàng nghe được động dung.

Vừa dứt lời, tay phải Khương Trường Sinh đột nhiên buông lỏng, dây cung bắn ra, vệt sáng màu vàng lóng lánh thiên địa, một đạo tiễn quang màu vàng kim khủng bố vô song phóng lên tận trời, làm cho cả thiên địa thất sắc, bầu trời phương viên mấy chục châu đều biến thành màu vàng kim, vô số dân chúng quay đầu nhìn về phía Kinh Thành.

Thường Dao Lăng vô ý thức ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy biển mây bị tách ra, tiễn quang màu vàng kim bay tới bầu trời, đi theo bạo tán, hóa thành vô số nhánh bắn về các hướng đi khác biệt, trong chớp mắt biến mất không thấy gì nữa.

Còn như pháo hoa nở rộ, phù dung sớm nở tối tàn.

- Cái đó là...

Thường Dao Lăng trừng to mắt, quá nhanh.

Bắn Xạ Nhật thần cung một phát, nàng lại có loại cảm giác kinh dị trực diện với tử vong, mấu chốt nhất là tốc độ tiễn quang tiêu tán, giác quan của nàng căn bản theo không kịp. Tuyệt đối không phải như vậy mà tán.

Hắn muốn trợ giúp từng chiến trường?

Làm sao có thể, chiến tuyến kéo dài như thế, sao hắn lại có thể tinh chuẩn bắn giết kẻ địch, cho dù phương hướng chuẩn xác, không sợ bắn chết con dân của mình sao?

Chẳng lẽ hắn không xem mạng của bách tính để vào mắt?

Thường Dao Lăng chỉ nghĩ đến một khả năng này, vị Đạo Tổ này không so đo thương vong cũng muốn hủy diệt cường địch.

Đợi kim quang giữa thiên địa tán đi, Khương Trường Sinh thu cung, nhảy xuống, trở lại Tử Tiêu cung.

Bên trong.

Thấy hắn như thế tùy ý, Thường Dao Lăng kiên định hơn ý nghĩ của mình. Rất nhiều người phải chết.

Đế Xương đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống hỗn chiến phía trước, đại quân dị tộc đã giao chiến cùng nhân tộc, thực lực nhân tộc khiến cho hắn nhíu chặt mày.

Quá yếu.

Chủng tộc như vậy cũng có thể để Thiên Địa Chi Thần kiêng kị? Chẳng lẽ Thiên Địa Chi Thần nhận định nhân tộc có tiềm lực lớn nhất?

Đế Xương càng nghĩ càng khó chịu, hắn không có ý định nhúng tay, đối thủ của hắn chỉ có một người, đó chính là Đạo Tổ.

Một sinh linh dị tộc to con bay tới, cười nói:

- Đế Xương, nếu Đạo Tổ không có tới chiến trường của chúng ta, ngươi có thể thất vọng hay không?

Đế Xương khẽ nói:

- Hắn không tìm ta, ta sẽ...

Hắn còn chưa có nói xong, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, ngẩng đầu nhìn lại, cơ hồ trong nháy mắt, hắn vì đó động dung.

Hắn nhìn thấy cái gì?

Làm sao có thể?