← Quay lại trang sách

Chương 722 Tề Thiên Vân Hải, trật tự mới (2)

Vì sao Thiên Địa Chi Thần muốn nhằm vào nhân tộc?

Đế Xương mở miệng hỏi, hắn cũng là hỏi thăm cho vương tộc.

Khương Trường Sinh nói:

- Trẫm không rõ ràng, nhưng có một chút rất rõ ràng, Thiên Địa Chi Thần không hy vọng Thái Hoang vạn tộc phát triển quá mạnh mẽ, theo trẫm biết, mặt võ giới khác đều có con đường phi thăng, mà tại Thái Hoang, truyền thuyết phi thăng rất thưa thớt, gần mười vạn năm qua, thậm chí chưa từng nghe qua người nào phi thăng, chỉ có Thiên Ngoại Ma Hà buông xuống, trẫm chỉ có thể suy đoán Thiên Địa Chi Thần mong muốn ngăn chặn chủng tộc Thái Hoang phát triển, nhân tộc mặc dù yếu, nhưng có trẫm, Thiên Địa Chi Thần kiêng kị trẫm, cũng kiêng kị nhân tộc sinh ra trẫm, sợ nhân tộc xuất hiện trẫm thứ hai.

Sắc mặt Đế Xương băng lãnh, nỗ lực khắc chế phẫn nộ.

Hắn đã tin tưởng Khương Trường Sinh, bởi vì chỉ có thể như thế mới nói rõ lí do.

Khương Trường Sinh nói:

- Vương tộc đã ngã xuống, trẫm nghe nói các người mong muốn phục sinh vương tộc, nhưng phục sinh vương tộc cần thời gian quá dài, mặc dù phục sinh, các ngươi vẫn phải mặt đối Thiên Địa Chi Thần chèn ép, sao không cùng nhân tộc hợp lại, lật đổ Thiên Địa Chi Thần thống trị?

Đế Xương giương mắt nhìn về phía hắn, khẽ nói:

- Ngươi xác thực cử thế vô địch, nhưng chỉ là trong thiên hạ, ngươi có thể chống cự được trên trời?

Khương Trường Sinh trả lời:

- Thiên Ngoại Ma Hà chẳng mấy chốc sẽ buông xuống, trẫm cùng Thiên Địa Chi Thần không sớm thì muộn có một trận chiến, ngươi lại nhìn liền tốt, nếu trẫm thắng, di mạch vương tộc các ngươi quyết định như thế nào?

Đế Xương không ngốc, nếu Khương Trường Sinh thắng, nhân tộc chắc chắn trở thành vương tộc đời tiếp theo.

- Vương tộc liền thoái vị cho nhân tộc, nguyện hiệu lực cho nhân tộc.

- Thái Hư, khi đó thiên hạ vạn tộc chỉ có con đường này có thể đi.

- Vậy ngươi muốn như thế nào?

- Giao ra võ đạo vương tộc, đồng thời giúp trẫm kích động càng nhiều chủng tộc tập kích nhân tộc.

- Không có khả năng!

Đế Xương quả quyết từ chối, chỉ là yêu cầu thứ nhất, hắn đã không thể nào tiếp thu được.

Khương Trường Sinh nói:

- Nếu nhân tộc bại, võ đạo vương tộc cũng sẽ không tiết lộ, như nhân tộc thắng, các ngươi không giao cũng phải giao, dệt hoa trên gấm kém xa đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, mục tiêu của Thiên Cảnh cũng không chỉ là nhất thống Thái Hoang, không sớm thì muộn sẽ liên quan đến thiên ngoại, vương tộc đi theo nhân tộc, quyền thế sau này sẽ chỉ vượt qua thời kì vương tộc đỉnh phong.

Ánh mắt Đế Xương lấp lánh, rõ ràng có chút động tâm.

Khương Trường Sinh để lại một câu nói liền biến mất:

- Mười năm, trong vòng mười năm nếu võ đạo vương tộc không có đưa vào Thiên Cảnh, trẫm sẽ cho rằng ngươi từ chối, không có cơ hội thứ hai.

Sắc mặt Đế Xương trở nên đặc sắc, mười năm kỳ hạn thật châm chọc, Đạo Tổ đang giễu cợt cuồng ngôn lúc trước của hắn?

Mặc dù phẫn nộ, nhưng Đế Xương không thể không thừa nhận vương tộc và nhân tộc chênh lệch.

Chỉ là Đạo Tổ một người, cũng đủ để cho nhân tộc trở thành chủng tộc mạnh nhất.

Một tháng sau, chiến báo từ các nơi Thiên Cảnh truyền về các châu Thiên Cảnh, dẫn tới thiên hạ phấn chấn.

Thánh thượng ra tay tru diệt cường giả các tộc, Thiên Cảnh vạn quân thừa thắng xông lên, đánh nhiều thắng nhiều, mặc dù có thương vong, nhưng cũng có càng nhiều võ giả trong chiến đấu đột phá, chiến tranh thu hoạch càng không cách nào ước lượng.

Vùng trời Kinh Thành, cách xa mặt đất vô cùng xa xôi.

Khương Trường Sinh giẫm lên biển mây bay tới nhất trọng thiên, hắn ở trên trời dùng Đại Tạo Hóa Thần Thuật sáng tạo ra cửu trọng thiên, nhất trọng thiên chính là Nam Thiên môn, cách mặt đất vô cùng xa xôi, Quan Thông U chờ đợi ở trước Nam Thiên môn, ngày ngày tĩnh toạ luyện công, nếu có cái thế cường giả bay đến đây, đều bị hắn khu trục.

Quan Thông U nghe được tiếng gió thổi, mở mắt, nhìn thấy Khương Trường Sinh giẫm lên biển mây bay tới.

Tề Thiên Vân Hải, biển mây này nhìn như bình thường không có gì lạ, kì thực có thể mở rộng vạn lần, có thể xuyên qua không gian, trên lý luận có khả năng bay ra Thái Hoang võ giới, đi tới bất kỳ địa phương nào, nhưng Khương Trường Sinh không dám tùy tiện nếm thử.

Cấm chế bên trong Tề Thiên Vân Hải có thể hình thành trận pháp phòng ngự, diệu dụng vô tận, hắn dự định thả ở trên trời.

Về sau sáng tạo lập Thiên đình, chế tạo thiên binh thiên tướng, mười vạn thiên binh thiên tướng đứng trên Tề Thiên Vân Hải công phạt vạn giới, ngẫm lại vẫn rất hăng hái.

Thiên Binh yêu cầu tự nhiên không thể dùng phàm linh đi cân nhắc, nếu như là mười vạn Thiên Địa Đại Tôn, cũng hoặc là mười vạn Võ Đế..... Khụ khụ, bành trướng.

Thiên Cảnh mong muốn sản sinh ra mười vạn Võ Đế, quỷ mới biết phải bao lâu.

- Bái kiến bệ hạ!

Quan Thông U đứng dậy hành lễ, ngữ khí xúc động.

Trong ngày thường sau khi luyện công, hắn cũng sẽ tiến vào Thần Du đại thiên địa, biết được bây giờ Thiên Cảnh rầm rộ.

Đạo Tổ đăng cơ, chắc chắn dẫn đầu nhân tộc vượt qua Thánh triều.

Khương Trường Sinh rơi vào trước Nam Thiên môn, hỏi:

- Có cô độc?

Quan Thông U cười nói:

- Đương nhiên sẽ không, có chỗ kia thì vĩnh viễn sẽ không cô độc, huống hồ, rời xa thế tục, cũng có thể để cho ta càng an tâm tập võ.

Trước kia ở trong Thiên Cảnh, luôn có người tới bái phỏng hắn, làm hắn thường xuyên rời đi Thiên Cảnh, có thể đi Thái Hoang, lại sẽ thường xuyên gặp được Hung thú, nào có an bình như hiện tại.

Khương Trường Sinh đánh giá hắn, hỏi:

- Người sáng lập Thiên Diễn võ pháp, vì sao không đi đi săn?

Quan Thông U nói:

- Thiên Diễn võ pháp tuy mạnh, nhưng cảnh giới càng cao, hiệu quả càng nhỏ, ta nghĩ sáng lập võ đạo mạnh hơn trên cơ sở Thiên Diễn võ pháp, thậm chí võ đạo xứng với tiên thần.

Nói lời này có chút cuồng vọng, nhưng Khương Trường Sinh lại có lòng tin đối với hắn.

Khương Trường Sinh nói:

- Vậy ngươi phải nỗ lực thật tốt mới được, ngày phi thăng sẽ không quá xa, đến lúc đó trẫm bạch nhật phi thăng, sẽ mang theo công thần một triều cùng nhau phi thăng, sáng tạo lập Thiên đình, khi đó thành lập trật tự thiên địa mới, trẫm hi vọng ngươi có thể trở thành thống soái thiên binh thiên tướng.

Quan Thông U nghe được nhiệt huyết dâng trào, vội vàng cam đoan.