← Quay lại trang sách

Chương 725 Không biết Đạo Tổ lấy ra từ đâu

Tiên Nguyên năm năm mươi bảy, động tĩnh Đạo Tổ ban thưởng tiên thần mệnh cách cuối cùng bắt đầu biến mất, các quân Thiên Cảnh bắt đầu trở về kế hoạch Thiên Cảnh trước mắt không có khuếch trương, chỉ là các khu vực trong Cự Cường châu cùng Thiên Cảnh Bắc Cảnh đã đầy đủ Thiên Cảnh tiêu hóa, dưới tình huống tài nguyên sung túc không cần thiết một mực khuếch trương.

Thái Tử Khương Tử Ngọc cũng trở về kinh thành, gặp mặt Thánh thượng.

Bên trong Tử Tiêu cung.

Khương Tử Ngọc khom lưng hành lễ, cười nói:

- Mỗi lần tiến đến, đều cảm giác sảng khoái tinh thần, phụ hoàng, bảo điện này của ngài không đơn giản.

Khương Trường Sinh mở mắt, nói:

- Tự nhiên không đơn giản bất quá ngươi đừng vọng tưởng, chờ trẫm phi thăng, điện này cũng phải mang đi.

Khương Tử Ngọc đi theo ngồi xuống cười nói:

- Nhi thần tự nhiên không dám yêu cầu xa vời.

Hai cha con bắt đầu nói chuyện phiếm, Khương Trường Sinh bảo hắn nói một chút trải qua trong khoảng thời gian này, hắn nói chuyện liền phấn khởi, rõ ràng những năm nay trôi qua hăng hái.

Thiên tư hắn vô song, năm mươi lăm tuổi đã đi đến Bát Động Thiên cảnh, tốc độ đột phá như vậy còn mạnh hơn Khương Thiên Mệnh, đệ nhất thiên tài Thiên Cảnh danh xứng với thực.

Ngoại trừ Khương Trường Sinh ra, hắn là huyết mạch tiên nhân duy nhất trên đời này, mà lại là huyết mạch tiên võ dung hợp cùng võ đạo, tư chất ngộ tính cùng gân của hắn cốt vượt xa người thường tưởng tượng.

Dứt bỏ huyết mạch tiên nhân của Khương Trường Sinh không đề cập tới, huyết mạch Thiên Nguyên Cực Võ bình thường cũng không phải phàm linh võ giới có thể so sánh.

Chờ Khương Tử Ngọc đủ mạnh, Khương Trường Sinh sẽ nhường ngôi, một lần nữa giao thiên hạ này cho hắn.

- Nhi thần rốt cuộc hiểu rõ hùng tâm của Thái Tông, thiên hạ này to lớn như thế, nếu không thể quy hết về Thiên cảnh, chẳng phải sẽ tiếc nuối?

Khương Tử Ngọc cười nói.

Bởi vì hắn và Thái Tông trùng tên trùng họ, đám người Bạch Kỳ, Diệp Tầm Địch thường xuyên cầm Thái Tông trêu chọc hắn, khiến cho hắn càng ngày càng cảm thấy hứng thú về Thái Tông, hiểu rõ cuộc đời Thái Tông trải qua, hắn cực kỳ tôn sùng Thái Tông, mặc dù khi đó Đại Cảnh rất nhỏ yếu, nhưng theo Thái Tông đối mặt hoàn cảnh khi đó lựa chọn đến xem, hắn cảm thấy Thái Tông nếu sống ở thời kì cuối Đại Cảnh, Đại Cảnh cũng sẽ không nội loạn.

Khương Trường Sinh nói:

- Thiên hạ về sau này là ngươi có thể đền bù tiếc nuối hay không thì phải xem ngươi có mong muốn nhất thống Thái Hoang, chỉ dựa vào thế hệ này của ngươi là rất khó, ngươi cần phải vun trồng hậu đại ngươi thật tốt.

Khương Tử Ngọc vò đầu cười nói:

- Nhi thần còn không có dòng dõi, không biết nên vun trồng như thế nào.

- Mọi thứ đều có lần đầu tiên, đợi ngươi đột phá tới Thiên Địa Đại Tôn liền chuẩn bị đăng cơ đi.

Khương Trường Sinh mỉm cười nói, Khương Tử Ngọc nghe lời này mà máu nóng sôi trào.

Ai không muốn làm Thiên Tử.

Từ sau khi Khương Trường Sinh đăng cơ, Thiên Tử đã không có tuổi thọ hạn chế, ít nhất sẽ không chết yểu quá sớm, dưới tình huống như vậy, hoàng vị trở nên càng có lực hấp dẫn, chẳng qua là tất cả mọi người rõ ràng, Thiên Tử đời tiếp theo đã được định ra, ai cũng rung chuyển không được.

Hai cha con hàn huyên rất lâu, biết được Khương Tử Ngọc cũng bắt đầu sáng tạo võ đạo thuộc về mình, Khương Trường Sinh có chút vui mừng, bây giờ Khương Tử Ngọc tựa hồ đang trùng hợp cùng Khương Tử Ngọc ngày xưa.

Không phải nói tư chất, mà là tính cách không chịu thua.

Đợi sau khi Khương Tử Ngọc rời đi, Khương Trường Sinh chậm rãi ngẩng đầu, tầm mắt xuyên thấu Tử Tiêu cung, xuyên thấu bầu trời, thấy được tình huống thiên ngoại.

THIÊN Hà mênh mông đang tới gần Thái Hoang võ giới, cái này biểu thị quyết chiến giữa hắn và Thái Hoang thần quân sắp đến.

Đây là một trận quyết chiến không thể thua.

Khương Trường Sinh yên lặng diễn toán người mạnh nhất mà Thái Hoang thần quân có thể mời tới, vẫn không tính được, nếu không tính được, vậy chứng minh có.

- Để cho ta chiêm ngưỡng thật tốt một phen lực lượng Thần Quân đi.

Thiên hạ thái bình, bách tính Thiên Cảnh ngày càng giàu có, càng ngày càng nhiều Hung thú, sinh linh dị tộc bắt đầu đi vào các nơi Thiên Cảnh, có rất nhiều là tới mậu dịch, có rất nhiều bị bắt tới làm lao động tay chân, đủ loại tình huống đều có, cũng có sinh linh dị tộc bắt đầu dung nhập khí vận Thiên Cảnh, thành là con dân Thiên Cảnh chân chính.

Di mạch vương tộc Đế Xương vẫn lựa chọn thỏa hiệp, mang đến số lượng lớn võ học vương tộc, Khương Trường Sinh để Trần Lễ đi tiếp đãi, trong vòng mấy năm sau, võ đạo vương tộc lặng yên không tiếng động bắt đầu lưu truyền, dẫn đến nhiều loại võ đạo bắt đầu hiện ra, thậm chí còn có người bởi vậy sáng tạo võ đạo khôi lỗi, lợi dụng số lượng người gỗ khổng lồ thay thế bách tính làm việc, bị bách tính phụng là thần, Nại Hà thế gia gia nhập, xào giá người gỗ cùng với tiền sửa chữa lên cao chót vót, bách tính lại mất đi tâm tư này.

Tuy là như thế, khôi lỗi võ đạo bắt đầu được vận dụng rộng khắp, càng ngày càng nhiều võ giả đều sẽ tùy thân mang theo võ đạo khôi lỗi, phần lớn là dùng xương cốt Hung thú bố trí.

Ngoại trừ khôi lỗi võ đạo, trận pháp võ đạo cũng bắt đầu quật khởi, nhân vật đại biểu chính là Kiếm Thần, một người thao túng kiếm trận, hắn truyền thụ lý niệm cho võ giả trận pháp khác, dẫn tới rất nhiều võ giả tiến hành nghiên cứu, khiến cho trận pháp võ đạo tốc độ cao quật khởi.

Đủ loại võ đạo phồn vinh phát triển ngưng tụ bên trên Linh sơn, Linh sơn chính là chỗ mà cường giả võ lâm, thiên tài các nơi tụ tập, tuyệt đối là Thánh địa.

Thường Dao Lăng tình cờ cũng sẽ lên Linh sơn, quan sát võ đạo nhân tộc phát triển, có lúc sẽ còn chỉ bảo một ít, dần dần, thanh danh của nàng cũng truyền ra, không có người biết được tên thật của nàng, cũng không biết lai lịch của nàng, chỉ biết nàng có khả năng tự do lên Linh sơn, thế nên có người gọi nàng là Linh sơn thần nữ, đều cho rằng nàng do Đạo Tổ phái tới chỉ bảo chúng sinh.

Một tới hai đi, hảo cảm Thường Dao Lăng dành cho nhân tộc càng ngày càng mạnh, cũng càng ngày càng sùng bái Khương Trường Sinh.

Linh sơn thần bí cùng với tăng cường ngộ tính, bảo vật như vậy đặt ở Huyền Hoàng Đại Thiên Địa cũng là trân bảo hiếm thấy, cũng không biết Đạo Tổ là lấy ra từ đâu.