← Quay lại trang sách

Chương 730 Thiên địa đại trận lên, tru diệt Thần Quân (2)

Phía dưới cuồn cuộn lôi vân, trên một vách núi, một tên bạch y nam tử ngưỡng vọng chân trời, chính là Yêu Tộc Chí Tôn. Yêu Tộc Chí Tôn nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì. Không chỉ là hắn, cường giả các tộc đều bị kinh động, cảm nhận được cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có, nhưng bọn hắn không dám tùy tiện hành động.

Đối mặt Thái Hoang thần quân chất vấn, Tử Hoàn thần quân yên lặng.

Thái Hoang thần quân châm chọc nói:

- Ai, không lẽ ngươi cảm thấy hắn có thể tránh thoát ta truy sát?

Thường Dao Lăng không quen nhìn mặt của hắn, ngược lại đối phương muốn giết hắn, nàng ngửa đầu nói:

- Ngươi muốn giết Đạo Tổ? Không có khả năng, ngươi sẽ chỉ bị Đạo Tổ giết.

Tử Hoàn thần quân liếc nhìn nàng, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.

- Ha ha ha!

Thái Hoang thần quân ngửa đầu cười to, cười đến không kiêng nể gì cả, giống như nghe được chuyện gì đó cực kỳ hài hước.

Hắn mãnh liệt cúi đầu, mặt mũi tràn đầy sát khí, nhếch miệng lên, khinh miệt cười nói:

- Giết ta? Chỉ bằng hắn? Ta sở dĩ để cho hắn độ kiếp thành công, chẳng qua là chịu quy tắc thiên địa ảnh hưởng, Thần Võ giới mặc dù phong chúng ta là Thần Quân, nhưng chúng ta nào có quyền lực của Thần Quân? Chờ ta luyện chế Trường Sinh đan xong, không sớm thì muộn sẽ lật tung Thần Võ giới thống trị, khi đó, Tử Hoàn thần quân, ngươi cũng đừng lựa chọn sai tiếp.

Tử Hoàn thần quân nhìn về phía Khương Trường Sinh, đôi mi thanh tú nhíu chặt, nàng không rõ Khương Trường Sinh vì sao còn không hành động.

Sau đầu cái tên này là cái gì, vậy mà để cho nàng không cách nào thấy rõ hình dáng hắn.

- Mau ra tay.

Tiếng Tử Hoàn thần quân truyền vào trong tai Khương Trường Sinh, lần này là dùng thủ đoạn cùng loại Truyền âm thuật.

Khương Trường Sinh vẫn thờ ơ như cũ.

Thái Hoang thần quân tiếp tục cuồng ngôn, hắn cũng cần chờ Thiên Địa Dung Lê Đại Trận mở ra, nếu Khương Trường Sinh nguyện ý chờ, vậy hắn càng cao hứng.

Hắn thấy, Khương Trường Sinh đang đang giãy dụa, có khả năng muốn cúi đầu trước hắn.

Một lát sau.

Tử Hoàn thần quân thở dài một tiếng, hư ảnh nàng đi theo tan biến.

ngọc thạch trong tay Thường Dao Lăng mất đi quang thải, Thiên Địa Dung Lô Đại Trận cắt đứt liên hệ trên trời cùng thiên hạ.

Thường Dao Lăng cực kỳ khẩn trương, thấp giọng hỏi:

- Đạo Tổ, ngài chuẩn bị làm thế nào?

Nàng nghĩ giống như Thái Hoang thần quân, coi là Khương Trường Sinh đã từ bỏ, bằng không vì sao muốn chờ?

Khương Trường Sinh bình tĩnh nói:

- Hắn muốn chiến, vậy liền chiến.

Thường Dao Lăng ngạc nhiên, vội vàng nói:

- Thiên Địa Dung Lê Đại Trận cũng không chỉ ngăn cách mà thôi, sẽ còn trở thành sát trận, không thể khinh thường.

Khương Trường Sinh thờ ơ.

Hắn đã sớm đối mặt Thiên Địa Dung Lê Đại Trận, mặc dù lúc ấy không có ở trong trận.

Hắn không khỏi hoài nghi yêu tộc cùng Thái Hoang thần quân có quan hệ, bằng không yêu tộc sao có thể tiếp nhận truyền thừa Thiên Địa Dung Lê Đại Trận?

Sau trận chiến này đến đi yêu tộc một lần, đi hỏi một chút vị Yêu Tộc Chí Tôn kia có biết được việc này, hắn tin tưởng đối phương sẽ thành thật trả lời, hắn luôn dùng lý phục yêu.

- Ngươi còn muốn chiến? Đâyy là lựa chọn của ngươi sao? Hài hước.

Thái Hoang thần quân cười lạnh, hắn cao cao nâng lên đại đao, chân khí khủng bố bùng nổ, để Thiên Hà dưới chân nhấc lên sóng biển về hai phía.

- Đại trận đã lên, ta mặc kệ ngươi từ đâu tới, nếu muốn nhúng chàm võ giới của ta, ngươi phải chết.

Tiếng nói của Thái Hoang thần quân vô cùng uy nghiêm, đại đao trong tay phát ra đao khí đáng sợ, dài tới vạn trượng, xuyên thủng lôi vân.

Thiên địa lay động.

Giang hải cuồn cuộn.

Thiên Địa Dung Lê Đại Trận đang điều động lực lượng quy tắc thiên địa.

Đúng lúc này, Khương Trường Sinh nâng tay phải lên, ngón trỏ chỉ về phía hắn.

Lưu Kim âm Dương Cầu Đạo Bào bị cuồng phong lay động, Nam Thiên môn sau lưng Khương Trường Sinh lù lù bất động, Thường Dao Lăng lui lại một bước, Thái Hoang thần quân bộc phát khí thế thật sự quá mạnh, lúc nàng sắp không chịu nổi.

- Nha. Thật đúng là dám ra tay, đừng tưởng rằng tru diệt những phế vật kia thì có thể chiến một trận với ta, ta dùng lực lượng Thiên Địa giết ngươi, ngươi như thế nào ngăn cản.

- Vốn muốn cho ngươi sống thêm một đoạn thời gian, nhưng ngươi mạo phạm đến ta, chịu chết đi.

Thái Hoang thần quân tức giận rít gào, chém xuống một đao, đao khí vạn trượng thổi bay lôi vân, cúi trảm mà xuống, muốn cùng nhau trảm diệt Khương Trường Sinh hai người, tính cả Nam Thiên môn.

Trước mặt đao khí, Nam Thiên môn lộ ra đến vô cùng nhỏ bé.

Hưu!

Một vệt kim quang gió lốc bay lên, trong nháy mắt đánh tan đao khí vạn trượng, trong hai con ngươi Thái Hoang thần quân lóng lánh kim quang.

Phốc lần!

Đạo kim quang này xuyên thủng bộ ngực của hắn.

Hắn trừng to mắt, vẻ mặt kinh ngạc, toàn thân run rẩy.

Trái tim Thường Dao Lăng ban đầu nhấc đến cổ họng, kết quả thấy Khương Trường Sinh ra tay cũng không khỏi há to mồm, mặt lộ vẻ không thể tin được.

- Ngươi...

Toàn thân Thái Hoang thần quân run rẩy, tay nắm đại đao đều đang run rẩy, một thân tuyệt học của hắn còn chưa thi triển, thế mà đã gân cốt đứt từng khúc, chân khí tán loạn.

Làm sao có thể.

Ta là Thiên Nguyên Cực Võ.

Thân thể ta đã vượt qua thiên địa, như thế nào yếu ớt như thế.

Ngón trỏ tay phải Khương Trường Sinh vẫn như cũ chỉ về phía hắn, cũng không có lần nữa ra tay.

Một chỉ, đầy đủ.

Pháp lực bá đạo bám vào thần niệm, được thần niệm thao túng điên cuồng bừa bãi tàn phá thân thể Thái Hoang thần quân.

Thái Hoang thần quân không chỉ run rẩy, lồng ngực không ngừng rướm máu, hắn run giọng hỏi:

- Đây là... Võ học gì.

Thường Dao Lăng cũng rung động nhìn về phía Khương Trường Sinh.

Muốn biết tuyệt học này có lai lịch ra sao. Một chỉ đã để Thần Quân lạnh mình?

- Trần gia Khí Chỉ.

Giọng Khương Trường Sinh vang lên, tiếng nói vừa ra, thân hình Thái Hoang thần quân run lên, sau đó ngã xuống, từ đầu Thiên Hà rớt xuống tới. Sinh cơ hắn đang nhanh chóng trôi qua, ánh mắt xoay tròn nhìn thiên địa, hắn đã không thể cảm giác thân thể, càng không cách nào chạy trốn, giờ khắc này, hắn cảm giác được buồn ngủ trước nay chưa có.

Trong lòng hắn chỉ có một cái hoang mang.

Trần gia?

Trần gia nào?