← Quay lại trang sách

Chương 745 Tứ thánh đại nguyên soái, Tam Thập Lục Thiên Cương đại tướng quân (1)

Bởi vì Bạch Kỳ mặt dày mày dạn, cuối cùng Khương Trường Sinh vẫn đồng ý để nó lưu lại bên trong Tử Tiêu cung, ngược lại không cần mấy năm đều phải phi thăng.

Mười năm kỳ hạn để cường giả thiên hạ có cảm giác cấp bách, như thế nào thu hoạch được công đức, trở thành chủ đề đáng giá nhất nghiên cứu thảo luận hôm nay của thiên hạ, trong lúc nhất thời, các châu thiên hạ xuất hiện rất nhiều hiệp nghĩa sĩ, triều đình quan lại cũng bắt đầu chú trọng dân sinh, thực thi rất nhiều kế sách ích dân.

Điều này dẫn tới mười năm trước nay chưa có, đây là mười năm mà bách tính hạnh phúc nhất.

Võ giả thiên hạ đều muốn liều một phen, mặc dù làm không được Chính thần, trở thành Thiên Binh cũng tốt, bách tính cũng bình tĩnh, chủ yếu là xem náo nhiệt.

Tin tức truyền đến Thái Hoang, những chủng tộc giao hảo cùng Thiên Cảnh dồn dập đến, muốn thấy một lần phi thăng rầm rộ ra sao, chủng tộc khác thì đang mong đợi, bọn hắn nghĩ Đạo Tổ phi thăng là rời đi mảnh võ giới này.

Vô Tận Hải Dương.

Đại Nghiễm Thiên.

Lâm Hồng Trần ngồi trên đại sảnh, nghe bọn thuộc hạ hồi báo, cau mày.

Chuyện Đạo Tổ phong thần đã truyền ra khắp Đại Nghiễm Thiên, dẫn tới triều đình cùng dân gian đều đang nghị luận, thậm chí sinh ra oán niệm, vì sao Thiên Tử Thiên Cảnh có thể phong thần, Đại Nghiễm Thiên lại không được?

Không chỉ Đại Nghiễm Thiên, vận triều khác cũng có ngôn luận tương tự đang khuếch tán, cơ hồ đều là hương hỏa tín đồ đang phàn nàn.

Người là một loài động vật phức tạp, mặc dù cùng là hương hỏa tín đồ, cũng không nhất định hoàn toàn một lòng, nhất là khi xuất hiện cơ duyên lớn như phong thần, sự oán trách của bọn họ khiến cho chuyện khuếch tán, khó chịu nhất chính là các vận triều phương.

- Đều do Đạo Tổ, Thiên Cảnh làm sao thỉnh thoảng nháo ra chuyện đây?

Một tên lão tướng mắng, người ở chỗ này là Lâm Hồng Trần cố ý chọn lựa qua, tránh cho xuất hiện tín đồ cuồng nhiệt của Đạo Tổ, bất quá Lâm Hồng Trần cũng không dám hoàn toàn khẳng định, nhưng có một chút có thể xác định, những người này sẽ không ở bề ngoài cổ vũ Đạo Tổ.

- Phong thần, thật sự khoa trương, thế gian nào có thần, Đạo Tổ muốn lường gạt bách tính thôi.

- Nói không rõ ràng, trước đó còn đồn đãi Đạo Tổ tru sát Thiên Địa Chỉ Thần, Đại Nghiêm Thiên chúng ta cách Thái Hoang quá xa, đây cũng không phải là chuyện tốt.

- Thái Hoang đến tột cùng ở đâu, thật sự quá khó tìm.

- Ta suy nghĩ truyền thuyết Đạo Tổ vận chuyển Long Mạch đại lục năm đó, chẳng lẽ là thật?

- Nếu không tìm được Thái Hoang, về sau còn sẽ xuất hiện tình huống này, chỉ có đến Thái Hoang, mới có thể đánh tan những lời đồn thất thiệt kia của Đạo Tổ.

Nghe lời của mọi người, Lâm Hồng Trần gật đầu.

Lâm Hồng Trần thở dài nói:

- Ta biết được Thái Hoang ở phương nào, chẳng qua khoảng cách quá xa, mặc dù phát hiện, như thế nào thành lập căn cứ địa, chuyển dời Đại Nghiễm Thiên, đều rất phiền toái, dù sao ven đường cách rất nhiều vận triều, truyền tống trận củ Đại Nghiễm Thiên còn không có đi đến loại khoảng cách kia.

Mọi người yên lặng.

Nếu như không có Thiên Cảnh, Đại Nghiễm Thiên hoàn toàn trước tiên có thể chiếm đoạt các triều thiên hạ, nhưng Thiên Cảnh tồn tại làm cho Đại Nghiễm Thiên không thể không mong muốn sớm ngày đến Thái Hoang, bây giờ Đại Nghiễm Thiên lâm vào ngõ cụt.

Một tên nam tử khoác áo giáp mở lời:

- Thế nào không tìm Thiên Cảnh, Thiên Cảnh bây giờ phát triển cũng đã vượt qua Đại Nghiễm Thiên, có lẽ đi tới Thiên Cảnh có thể giao dịch được truyền tống trận cự ly xa, thậm chí có khả năng tham khảo Thiên Cảnh là như thế nào dừng chân tại Thái Hoang.

Lời nói này đưa tới những người khác đồng ý, ngay cả Lâm Hồng Trần cũng cảm thấy có thể được.

Tại Đại Nghiễm Thiên, phương hướng đến Thiên Cảnh cũng không phải bí mật, hằng năm đều có một nhóm người tiến đến phía bắc, nghe nói chỉ cần một mực về bắc thì có thể tìm tới Thiên Cảnh.

Lâm Hồng Trần đánh nhịp, bắt đầu tổ chức nhân thủ chạy tới Thiên Cảnh.

Mười năm kỳ hạn đối với người Thiên Cảnh mà nói vô cùng dày vò, nhất là những người mong muốn phong thần, càng là giành giật từng giây.

Khương Tử Ngọc không có thay đổi đại thần trong triều, nhưng cũng cho những đại thần kia an bài đồ đệ, bắt chước học tập, điều này cũng làm cho một chút người thông minh có suy đoán, bất quá suy đoán như thế nào đi nữa, số lượng những đại thần này không đủ chiếm hết thần vị.

Tiên Nguyên năm một trăm năm mươi mốt, mà một năm này cũng sẽ đổi niên hiệu, cho nên không đưa vào trong sử sách.

Tân xuân, khi ánh sáng mặt trời đầu tiên xẹt qua đường đi Kinh Thành, quần thần tụ tập trước cửa hoàng cung, quỳ lạy chờ đợi, chiếm cứ phương viên vài dặm đường đi, có thể sớm quỳ lạy ở đây đều là đại thần Thiên Cảnh.

Bách tính, võ giả, tất cả mọi người đều sớm rời giường, hoặc ở phía trước cửa sổ, hoặc ở trong viện, hoặc ở trên mái hiên, tất cả đều nhìn hoàng cung nguy nga phương xa.

Ngày phong thần, đến.

Bên ngoài kinh thành, rất nhiều sinh linh dị tộc lớn như dãy núi cũng đang ngẩng đầu đối đãi, phía trên Võ Phong, mười mấy vạn đệ tử đứng khắp núi khắp đồng, nhìn hoàng cung xa xa.

Cùng lúc đó, bên trong Thần Du đại thiên địa, bầu trời phản chiêu lấy tình cảnh Kinh Thành Thiên Cảnh, vô số tín đồ không ở Thiên Cảnh cũng đang quan sát, mắt thấy trận phong thần thịnh thế này.

- Cũng không biết phong thần là rẩm rộ như thế nào.

- Chờ Đạo Tổ hiện thân đi.

- Tuyệt không phải chúng ta tưởng tượng, ta có dự cảm, tình cảnh tiếp theo, cả đời ta đều khó mà quên được.

- Bỏ lỡ lần phong thần này, còn có lần nữa sao?

- Tất nhiên sẽ có, làm sao có thể lần đầu tiên liền phong xong hết thảy các thần.

Tiếng các tín đồ nghị luận vang vọng toàn bộ Thần Du đại thiên địa, vô cùng ổn ào.

Trong kinh thành, Thường Dao Lăng, Đế Xương cũng đã đi ra khỏi phòng ốc, trông mong đối đãi.

Khương Tiển và thê tử hắn đứng ở trong sân, con cái con cháu của hắn đứng ở xung quanh hưng phấn nghị luận, sau khi trở lại Thiên Cảnh, bọn hắn mới ý thức được thân phận của cha mình, của gia gia mình mạnh bao nhiêu, trước kia tại Thanh Thạch bộ lạc, bọn hắn còn tưởng rằng Khương Tiển trèo cao mẹ, nãi nãi của bọn hắn.