← Quay lại trang sách

Chương 746 Tứ thánh đại nguyên soái, Tam Thập Lục Thiên Cương đại tướng quân (2)

Thời gian tiếp tục trôi qua.

Vào lúc giữa trưa sắp đến.

Một tiếng chuông vang vọng Kinh Thành, quanh quẩn bên trong Ti Châu, truyền đi toàn bộ Thiên Cảnh đại lục, phàm là người nghe thấy đều mừng rỡ.

Đến rồi!

- Mở ra đại điển đăng cơ!

Trong hoàng cung vang lên tiếng hô của Bạch Tôn, rất to, hoàng cung mở ra tất cả cánh cửa, quần thần đứng dậy đi vào cung.

Trước đăng cơ, lại phong thần.

Khương Tử Ngọc người mặc long bào đã đứng trước Nhân Hoàng bia, mặt hắn không biểu tình, trong lòng thì sục sôi.

Đứng bên cạnh hắn là thái tử phi, nữ dòng chính Dương gia, hoàng hậu đời tiếp theo.

Mộ Linh Lạc thì đứng ở phương xa, một bộ áo trắng, lắng lặng nhìn.

Đợi quần thần đến, Bạch Tôn bắt đầu chấp hành lễ tiết nhường ngôi, Thiên Cảnh Đế quan đã đặt ở trước Nhân Hoàng bia, đọi Khương Tử Ngọc thắp hương, kính trời, Khương Trường Sinh lăng không xuất hiện ở trước mặt hắn, cẩm lấy Đế quan, sau đó đội lên cho hắn.

Khương Trường Sinh ăn mặc Lưu Kim âm Dương Cầu Đạo Bào, đã không còn hình ảnh đế hoàng.

Lần đăng cơ đại điển này không có quá khác dĩ vãng, Khương Trường Sinh nhìn chằm chằm Khương Tử Ngọc, nói:

- Thiên Cảnh giao cho ngươi, trẫm đã lần thứ hai để ngươi tiếp nhận cơ nghiệp giang sơn.

Khương Tử Ngọc sửng sốt, còn tưởng rằng Khương Trường Sinh nói chính là hắn trước đó giám quốc.

- Đến tận đây, Tiên Nguyên niên kết thúc, đổi niên hiệu thành...

Khương Trường Sinh mở lời, nói xong lời cuối cùng nhìn về phía Khương Tử Ngọc, Khương Tử Ngọc nhận được cổ vũ, lúc này quát:

- Định Thiên!

Định Thiên năm đầu.

Oanh!

Khí vận sục sôi tràn vào trong cơ thể Khương Tử Ngọc, thân thể hắn chấn động, Khương Trường Sinh đi theo bay lên bay lên, bay tới trên biển mây, ngồi xếp bằng.

- Trẫm sáng lập Thiên Cảnh hơn một trăm năm mươi năm, nay nhường ngôi đế vị, sáng lập Thiên đình, mang theo người có đại công đức nhất thế phi thăng, đứng hàng tiên ban.

- Phong thần, bắt đầu!

Giọng Khương Trường Sinh vang vọng Kinh Thành, quanh quẩn không dứt, cũng làm cho tất cả mọi người kích động, chờ mười năm cuối cùng đợi đến một ngày này.

Tuyệt đại đa số người đều muốn nhìn phong thần có phải thật vậy hay không.

Khương Trường Sinh đưa tay, tế ra Phong Thần bảng, Phong Thần bảng phát ra kim quang, cấp tốc biến lớn, hình thành một quyển trục to lớn nằm ngang trên bầu trời, dài đến vạn trượng, vệt sáng màu vàng lóng lánh, còn chói mắt hơn hạo nhật.

Một màn này để tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.

Đây là cái gì?

Ngay cả bọn người Khương Tử Ngọc, Bạch Tôn, Trần Lễ, Mộ Linh Lạc bị hù dọa, bọn hắn đều lần đầu tiên nhìn thấy Phong Thần bảng.

- Đây là Phong Thần bảng, người có tên vào Phong Thần bảng, đều có thể thành thần.

Giọng Khương Trường Sinh lần nữa vang lên, trang nghiêm uy nghiêm, vô số tín đồ bên trong Thần Du đại thiên địa bị phong thần bảng kinh diễm, nhớ thật kỹ bộ dáng của nó.

- Quan Thông U, Đế Xương, Cơ Võ Quân, Từ Thiên Cơ, phong làm Thiên Đình tứ thánh đại nguyên soái.

Tiếng nói vừa ra, bên trong Phong Thần bảng phát ra bốn đạo kim quang, chiếu trong kinh thành, chiếu rọi trên thân bốn người này.

Đế Xương trừng to mắt, một cổ lực lượng cường đại làm hắn không thể động đậy, đồng thời hắn có thể cảm giác được khí vận bản thân đang thuế biến, thậm chí tại thu hoạch một cỗ lực lượng Tiên thần cường đại.

Còn chưa chờ hắn suy nghĩ nhiều, hắn bay lên bay lên, bị kim quang kéo vào bên trong Phong Thần bảng, Quan Thông U, Cơ Võ Quân, Từ Thiên Cơ đi theo bay lên, phi thăng dưới cái nhìn soi mói của vô số người, chui vào bên trong Phong Thần bảng cuồn cuộn, ngay sau đó bên trong Phong Thần bảng hiện ra tên của bốn người.

Vô luận là bách tính Thiên Cảnh, hay là sinh linh dị tộc, tất cả đều bị rung động, thiên địa yên tĩnh.

Còn chưa chờ bọn hắn phản ứng lại, bốn người Để Xương đã xuất hiện lại trên Phong Thần bảng, trên người hiện ra hào quang cuồn cuộn, theo đó ngưng tụ thành hình dạng của bọn hắn, thân hình to lớn, có tới ngàn trượng, vĩ ngạn vô song, nhìn xuống nhân gian.

Phía trên tứ thánh đại nguyên soái là Đạo Tổ Khương Trường Sinh.

- Trần Lễ, Dương Triệt, Bạch Tôn, phong làm Ngự Tiên Tam Thiên Quân.

Giọng Khương Trường Sinh hạ xuống, lại ba đường ánh sáng rơi xuống từ bên trong Phong Thần bảng, bao lại ba người Trần Lễ, hút bọn hắn hút bên trong Phong Thần bảng, đi theo xuất hiện bên cạnh bốn người Quan Thông U, ngồi ngang hàng, ngưng tụ ra tượng thần ngàn trượng.

Bảy người đứng ngạo nghễ thương khung, tượng thần cao lớn, sao mà hùng vĩ.

Kinh Thành chấn động, bách tính, võ giả đều điên cuồng, vô số người dồn dập quỳ xuống, hướng lên bầu trời cầu nguyện.

Thường Dao Lăng thấy mà sững sờ, nàng đã đoán được Khương Trường Sinh là thần tiên, không nghĩ tới phong thần càng hùng vĩ như thế, nàng có thể rõ ràng cảm giác được khí tức đám người Quan Thông U, Trần Lễ đã hoàn toàn thay đổi.

Thật sự là phong thần.

Trong một phủ đệ phía đông Kinh Thành, một đám người đứng ở trong sân ngưỡng vọng bầu trời, từng người trợn mắt hốc mồm.

Bọn hắn đều là người mà Tử Hoàn thần quân phái xuống tới giám thị Đạo Tổ, trước đó bọn hắn xem thường, hôm nay gặp mặt phong thần, nhận biết của bọn hắn vỡ nát.

Đạo Tổ không phải thật sự là Vạn Tiên Chi Tổ đó chứ?

Ngược lại bọn hắn không thể nào hiểu được Phong Thần bảng tồn tại.

Huyền Hoàng Đại Thiên Địa là thần binh lớn giống như thế này, nhưng sao có thể phong thần?

Thông qua Phong Thần bảng, khí tức của những người được phong thần đều thuế biến, thần thánh uy nghiêm, dù cho những người thượng giới như bọn hắn cũng muốn quỳ bái.

Khương Trường Sinh đã sớm phát giác được sự hiện hữu của bọn hắn, nhìn hết nét mặt của bọn hắn ở trong mắt, hắn thờ ơ, tiếp tục phong thần.

- Diệp Tầm Địch, Kiểm Thần, Đạo Thần, Khương Tiển, Lâm Hạo Thiên, Bình An, Khương Thiên Mệnh, Khương La, Khương Diệp, Khương Thiện, Dương Nguyên Hồng, Dương Nguyên Liệt, Dương Nguyên Hùng, Khương Tuyệt, Dương Chu, Chu Tuyệt Thế, Hoang Xuyên, Lăng Tiêu, Hứa Mãng, Khương Huyền Chân... Phong làm Tam Thập Lục Thiên Cương đại tướng quân.

Từng cái tên bị Đạo Tổ đọc ra, từng đạo kim quang chiếu xuống từ Phong Thần bảng.

Bắc Cương vương tên thật là Khương Tuyệt không nghĩ tới mình cũng có thể phong thần, hắn luôn luôn kiên cường lã chã rơi lệ, trong lòng tràn ngập áy náy, nguyên lai tổ tông một mực đang nhìn hắn.