Chương 760 Cựu Cổ giáo, truyền thuyết Diệp tộc (2)
Tử Hoàn thần quân yên lặng, chẳng qua vẻ mặt trở nên lạnh, nàng mở miệng nói:
- Đừng nhắc lại những suy đoán này, chờ cuộc chiến võ giới kết thúc đi, nếu như hắn thật có thể gánh vác Diệp gia, Vạn Cổ Sát Tinh cùng với áp lực của rất nhiều cường giả trên trời, giết ra khỏi trùng vây, tự có Thiên phạt đợi hắn.
Nữ tử váy trắng không nói thêm gì nữa, tâm tư trôi về phía tinh không.
Trời cao đất xa, biển mây trùng điệp, một ngọn núi cao như mũi đao đứng ở trên mặt đất, tráng lệ vô biên.
Một lầu các màu đỏ đang phi hành, cổ kính, dưới lầu tràn đầy giáp trùng màu máu, lít nha lít nhít, tụ tập cùng một chỗ gánh chịu Hồng lâu bay lượn.
Trên ban công lầu hai, hai bóng người đứng sóng vai, đây là một nam tử làn da yêu dị, khuôn mặt tà tuấn, tóc đen rối tung, người mặc hắc y, hai vai hợp với hắc vũ, khí chất như là yêu ma hoá hình.
- Vạn Cổ Sát Tinh đang ở giới này?
Yêu dị nam tử hỏi, đôi mắt như ưng, chăm chú nhìn phương xa.
Đứng ở bên cạnh hắn là một lão giả cầm trong tay quạt lông, râu dài đến bụng, một mặt hiện ra nụ cười bày mưu nghĩ kế, nói:
- Không sai, cứ ở giới này, khí tức mệnh cách của hắn cực kỳ không ổn định, rõ ràng đang chiến đấu.
Yêu dị nam tử híp mắt.
Quạt lông lão giả hỏi:
- Thiếu chủ, ngươi khăng định muốn cầm xuống Vạn Cổ Sát Tinh ngay lúc này? Những tên kia sở dĩ không có động thủ, chính là muốn chờ Vạn Cổ Sát Tỉnh thức tỉnh.
Yêu dị nam tử khẽ nói:
- Thật chờ hắn thức tỉnh, ngươi ta còn có cơ hội? Chúng ta trước tiên có thể bắt lấy, Thị Huyết trùng lâu cũng không thiếu chiến trường sát lục, xuyên qua bốn mươi ba phương võ giới, rốt cuộc tìm được hắn, cũng không thể đợi thêm.
Quạt lông lão giả cảm thấy có đạo lý, cười nói:
- Diệp gia tiểu tử kia đoán chừng cũng hướng về phía Vạn Cổ Sát Tỉnh, hắn quá nhỏ tuổi, mong muốn thức tỉnh huyết mạch Diệp gia, chỉ có thể dựa vào Vạn Cổ Sát Tinh.
- Hừ, Diệp Chiến chẳng qua là một phế vật, so với huynh trưởng hắn thì kém xa, đáng tiếc, huynh trưởng hắn kinh tài tuyệt diễm bực nào, năm đó Diệp tộc cường đại cỡ nào, lực lượng một bộ tộc chống lại toàn bộ Thần Võ giới, bây giờ chỉ có số ít phế vật kéo dài hơi tàn,
Nhắc đến Diệp Chiên, yêu dị nam tử liền nghiến răng nghiến lợi, giống như có thâm cừu đại hận.
Quạt lông lão giả cười nói:
- Thế gia vọng tộc cường đại tới đâu chẳng qua là một tộc, không thể so sánh cùng Thần Võ giới, Thần Võ giới là tổn tại Bất Hủ.
Yêu dị nam tử khẽ nói:
- Bất Hủ? Thái Sử Trường Sách ta cũng không tin, không đề cập tới những tồn tại ngoan cố mà ác tâm của Thần Võ giới kia, nắm chặt thời gian bắt lấy Vạn Cổ Sát Tinh đi.
Quạt lông lão giả gật đầu, sau đó nhắm mắt, vung quạt lông, quạt lông phát động từng cơn ánh sáng xanh, thanh quang tung bay hướng về phía trước.
Ở giữa dãy núi xuất hiện một cái to lớn hố, bên trong toát ra từng khỏa ngân thạch góc cạnh đặc thù, như tinh thần tô điểm, từng người thiên binh, võ giả đang ở thu thập.
Trên một ngọn núi cao bên cạnh hố, Khương Thiện đang tĩnh tọa vận công, mày kiếm nhíu chặt.
Hắc Hầu đứng ở bên cạnh, nhìn xung quanh, chau mày.
Khương Thiên Mệnh ngồi ở dưới cây phía sau bắt chéo hai chân, trong miệng ngậm một cọng cỏ, hỏi:
- Lão Hắc, ngươi đang nhìn cái gì, khẩn trương như vậy? Chẳng lẽ giới này còn có tồn tại Võ Thần không trấn áp được?
Hắc Hầu trả lời:
- Giới này tự nhiên không có, chỉ sợ có nhiều thứ đến từ võ giới khác.
Chẳng biết tại sao, mấy ngày nay hắn luôn có loại cảm giác bị để mắt tới.
Khương Thiên Mệnh vươn mình bay lên, đi vào bên cạnh hắn, nói:
- Lão Hắc, nói với ta một chút về Huyền Hoàng Đại Thiên Địa đi, ngươi lần trước nói thiên kiêu Diệp tộc đơn độc xông Thần Võ giới, sau đó thi sao? Hắn có cứu được người thương hay không?
Hắc Hầu tức giận nói:
- Làm sao có thể, Diệp tộc đều đã không còn, trên đời nào có nhiều kỳ tích như vậy.
Khương Thiên Mệnh cảm khái nói:
- Phải không? Thật sự đáng tiếc, Diệp Thần Không lấy cảnh giới Võ Đạo Thông Thần tru diệt Thiên Nguyên Cực Võ, còn là một chiến ba, sau đó càng quét ngang cùng cảnh giới, đánh nhiều thắng nhiều, tồn tại bực này ngã xuống, trên trời sẽ có bao nhiêu đặc sắc.
- Chính là hắn quá mạnh, thượng giới mới không dung hắn, khi đó hắn đã làm Vạn Cổ Sát Tinh đều ảm đạm phai mờ.
Hắc Hầu lắc đầu nói, chỉ có nhân tài thượng giới biết được thời kì Diệp tộc cường thịnh có bao nhiêu khoa trương.
Hắn đang muốn tiếp tục nói, bỗng nhiên cảm nhận được cái gì, quay đầu xem hướng chân trời, hắn nhìn thấy một điểm màu đỏ, đang cấp tốc biến lớn.
- Cái đó là...
Hắc Hầu trừng to mắt, toàn thân run rẩy.
Khương Thiên Mệnh quay đầu nhìn lại, chau mày.
Chỉ thấy chân trời bay tới một tòa Hồng lâu, chính là Thị Huyết trùng lâu tìm Vạn Cổ Sát Tinh, vị nam tử yêu dị tự xưng Thái Sử Trường Sách kia đang đứng ở trên ban công nhìn bọn hắn.
- Ngươi biết bọn hắn?
Khương Thiên Mệnh nhẹ giọng hỏi.
Hắc Hầu không có trả lời, chẳng qua toàn thân run rẩy.
Rất nhanh, Thị Huyết trùng lâu bay tới, treo ở trên không trung, thiên binh, đám võ giả đang làm việc trong cái hố khổng lồ dồn dập ngẩng đầu nhìn lại, tất cả cũng không có lo lắng, dù sao có Hắc Hầu ở đây, bọn hắn căn bản không sọ bất cứ địch nhân nào.
Vẻ mặt Hắc Hầu trắng bệch, hắn ngước nhìn Thái Sử Trường Sách trên Thị Huyết trùng, miễn cưỡng cười vui nói:
- Thái Sử thiếu chủ, sao ngài lại tới đây?
Thái Sử Trường Sách cao cao tại thượng nhìn xuống hắn, nói:
- Ta giống như đx gặp qua ngươi, bất quá không quan trọng, võ thần nho nhỏ cũng dám nhúng chàm Vạn Cổ Sát Tinh?
Hắc Hầu động dung, vội vàng hỏi:
- Vạn Cổ Sát Tinh? Thiếu chủ, ngài nói đùa cái gì, ta đều chưa từng thấy qua Vạn Cổ Sát Tinh!
Thái Sử Trường Sách hừ lạnh một tiếng.
Quạt lông lão giả nhìn chằm chằm Khương Thiện, cảm khái nói:
- Đáng tiếc, đáng tiếc, nếu chậm thêm năm trăm năm, hắn tất nhiên có thể thức tỉnh trong trận kiếp nạn này.
Nghe vậy, Hắc Hầu vô ý thức nhìn về phía Khương Thiện, con mắt trừng lớn.
Chẳng lẽ....