← Quay lại trang sách

Chương 761 Toàn bộ Thái Hoang võ giới đều muốn bởi vì ngươi mà chôn cùng! (1)

Hắn là Vạn Cổ Sát Tinh?

Hắc Hầu nhìn chằm chằm Khương Thiện, trong lòng tràn đầy chấn kinh.

Khương Thiên Mệnh cũng nghe hắn và Thường Dao Lăng nói qua truyền thuyết Vạn Cổ Sát Tinh, không ngờ Khương Thiện lại là Vạn Cổ Sát Tinh.

Khương Thiện ĐANG tĩnh tọa luyện công mở mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Thái Sử Trường Sách trên Thị Huyết trùng lâu.

Thái Sử Trường Sách đưa tay, mặt không chút thay đổi nói:

- Tiểu tử, đi theo ta đi.

Đúng lúc này, Hắc Hầu bay lên, ngăn giữa hắn và Khương Thiện, cắn răng nhìn về phía hắn.

Thái Sử Trường Sách trêu tức cười nói:

- Ngươi muốn phản kháng ta?

Hắc Hầu gian nan cười nói:

- Thái Sử thiếu chủ, vị này thật không phải Vạn Cổ Sát Tinh, mà bối cảnh của hắn không đơn giản, khuyên ngài đừng gây phiền toái.

Thái Sử tộc rất mạnh, nhưng theo Hắc Hầu, Thái Sử tộc chưa hẳn có thể chọc được Đạo Tổ.

Mấu chốt nhất là hắn hiện tại đã là người của Đạo Tổ, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Năm đó hắn dám chống lại Thái Hoang thần quân đã chứng minh hắn không phải hạng người nhát gan, sở dĩ đầu nhập vào Đạo Tổ, trong lòng vốn có một phẩn cảm kích, cảm kích vì Đạo Tổ báo thù cho mình.

- Bối cảnh? Ngươi cảm thấy bối cảnh của ta còn kém, hôm nay dù Võ Thần trên trời hạ phàm, cũng không bảo vệ được Vạn Cổ Sát Tinh!

Thái Sử Trường Sách lạnh lùng nói, tay phải đè ép xuống dưới, trong chốc lát, huyết sắc chưởng ảnh trống rỗng xuất hiện, dùng khí thế thái sơn sụp đổ đè xuống, Hắc Hầu lập tức nhấc quyền phản kích.

Oanh!

Chưởng ảnh màu đen hạ xuống, oanh sập cả ngọn núi, đá vụn bay loạn, bụi đất cuồn cuộn, để thiên binh, đám võ giả nơi xa đang thu thập ngân thạch thần bí dồn dập thả xuống chuyện trên tay, bay lên trên không.

- Các ngươi chớ muốn qua!

Âm thanh của Khương Thiên Mệnh truyền đến, trong giọng nói ẩn chứa căm giận ngút trời.

Đợi bụi đất cuồn cuộn tán đi, Hắc Hầu ba người lộ ra thân ảnh, treo lo lửng ở giữa không trung, vẻ mặt đầy Hắc Hầu âm trầm, hai tay áo phá toái càng máu me đầm đìa, mơ hồ lộ ra bạch cốt rõ ràng, hắn dùng chân khí bản thân bảo hộ hai người sau lưng.

Thái Sử Trường Sách nhíu mày, nói:

- Không ngờ ngươi thật có quyết tâm, bất quá ngươi còn có thể tiếp được chưởng thứ hai của?

Quạt lông lão giả bên cạnh hắn đột nhiên biến mất, trống rỗng xuất hiện sau lưng Khương Thiện, bắt lấy bả vai hắn, cấp tốc trở lại Thị Huyết trùng lâu.

Hắc Hầu quá sợ hãi, tốc độ thật nhanh, hắn căn bản không ngăn cản kịp.

Khương Thiên Mệnh nổi giận, giận dữ hét:

- Buông hắn ra!

Hắn hóa thành một tia sáng bạc lao thẳng đến Thị Huyết trùng lâu, khí thế khoáng đạt, rung chuyển Thị Huyết trùng lâu, nhưng bị Thái Sử Trường Sách dùng chân khí ngăn cản.

Chân khí màu đỏ ngòm bao phủ Khương Thiên Mệnh, khiến cho hắn không thể tiến lên, cũng không cách nào dịch chuyển khỏi, thống khổ như vạn sâu cắn xương làm diện mạo hắn vặn vẹo, một sợi tóc trên đầu của hắn lập loè hào quang thản nhiên.

- Tư chất của ngươi cũng không tệ, có nguyện hiệu lực cho ta? Ta mang ngươi đi tới trên trời.

Thái Sử Trường Sách nhìn chằm chằm Khương Thiên Mệnh hỏi, hắn liếc mắt đã nhìn ra thiên tư của Khương Thiên Mệnh, khí huyết cường đại dị thường để khí tức của hắn cực kỳ phức tạp.

Khương Thiên Mệnh cắn răng nói:

- Không có khả năng...

Hắn mở ra con mắt thứ ba trên trán, đột nhiên bắn ra một vệt sáng, xé rách chân khí màu đỏ ngòm, Thái Sử Trường Sách vô ý thức quay đầu, nhưng vẫn bị cắt vỡ gương mặt, Thị Huyết trùng lâu sau lưng bị xuyên thủng một lỗ thủng to.

Thái Sử Trường Sách động dung, ánh mắt một lần nữa rơi vào trên người Khương Thiên Mệnh, trong mắt tràn đầy vẻ kinh nộ.

Quạt lông lão giả nheo mắt lại, cẩn thận nhìn chằm chằm Khương Thiên Mệnh.

Ở Thượng giới, nhân tộc võ giả mọc ra ba con mắt cũng không phải không có, nhưng con mắt thứ ba của Khương Thiên Mệnh lại thể hiện ra lực lượng mà cảnh giới của hắn không nên có.

- Rất tốt, ta sẽ móc mắt của ngươi.

Thái Sử Trường Sách tràn ngập sát ý nói, hắn đang muốn xuất thủ, một sợi tóc rời khỏi trên trán Khương Thiên Mệnh, cấp tốc ngưng tụ thành một hư ảnh màu lam, chính là Đạo Tâm thần chỉ của Khương Trường Sinh.

Đạo Tâm thần chỉ vung tay phải lên, chân khí màu đỏ ngòm trực tiếp tán loạn, hóa thành gió mạnh, bao phủ bát phương thiên địa.

Hắc Hầu bị thổi làm tóc dài loạn vũ, hắn híp mắt mắt nhìn đi, trong lòng mừng như điên.

- Đạo Tối!

Hắn kinh hi kêu lên, Khương Thiên Mệnh quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Đạo Tâm thần chỉ, nhận ra thân hình đến, không khỏi thở dài một hơi. Khương Thiện bị quạt lông lão giả nắm lấy chưa từng gặp qua Đạo Tâm thần chỉ, nhưng nghe Hắc Hầu vừa nói như vậy, hắn lập tức kinh hỉ hô:

- Gia gia!

Gia gia?

Thái Sử Trường Sách, quạt lông lão giả nhíu mày.

Đạo Tâm thần chỉ ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào trên người Khương Thiện.

Thái Sử Trường Sách trầm giọng nói:

- Ngươi là ai?

Đạo Tâm thần chỉ mở miệng nói:

- Toàn lực ra tay đi, bằng không chết.

Thái Sử Trường Sách tức giận, đang muốn mở miệng, lại bị quạt lông lão giả ngăn lại, quạt lông lão giả nhìn chằm chằm Đạo Tâm thần chỉ, hỏi:

- Các hạ không phải người trên trời?

Đạo Tâm thần chỉ không có trả lời.

Quạt lông lão giả nói:

- Vạn Cổ Sát Tinh đã đầu thai trước khi cuộc chiến võ giới diễn ra, ngươi lại là gia gia của hắn, chắc hẳn ngươi chính là người võ giới, lần này trong cuộc chiến võ giới có một phương võ giới cực kỳ đặc thù, đó chính là Thái Hoang võ giới, bởi vì Thần Quân võ giới này ngã xuống trong võ giới của mình, chẳng lẽ chết trong tay ngươi?

- Ngươi có khả năng không rõ ràng tầm quan trọng của Vạn Cổ Sát Tinh, hắn đầu thai vào trong hậu duệ mang huyết mạch của ngươi, chính là lựa chọn của chính hắn, một khi Vạn Cổ Sát Tinh hàng thế, liền sẽ đầu thai đến huyết mạch mạnh nhất trong giới, đánh tốt cơ sở để hắn thức tỉnh mệnh cách sát tinh, một khi hắn trưởng thành, dùng tàn sát thương sinh làm vui, mà hiện tại do rất nhiều thế lực đang truy tìm hắn, từ bỏ đi, ngươi có lẽ rất mạnh, nhưng ngươi không có có chỗ dựa ở trên trời, cho dù bây giờ Tử Hoàn thần quân chưởng khống Thái Hoang võ giới cũng không dám nhúng chàm Vạn Cổ Sát Tinh.