Chương 765 Đột phá trước giờ, thành tiên tư cách (1)
Sau khi thông qua Thái Sử Trường Sách hiểu rõ Huyền Hoàng Đại Thiên Địa, Khương Trường Sinh hạ lệnh, để Thiên Đình càng sôi nổi tại Thái Hoang võ giới, dùng luyện công cùng bảo hộ làm chủ.
Do tam đại thiên quân nhìn chằm chằm Thiên Cảnh, Khương Trường Sinh cũng không lo lắng Thiên Cảnh sẽ xảy ra chuyện.
Tuế nguyệt như thoi đưa.
Khương Trường Sinh lại một lần bắt đầu bế quan lâu dài.
Mộ Linh Lạc ra ra vào vào Tử Tiêu cung nhiều lần, Bạch Kỳ, Bạch Long một mực di chuyển trong cung, nhưng Khương Trường Sinh ngồi tĩnh tọa ở trên bồ đoàn, chưa từng động tới, hắn quên đi thời gian.
Càng ngày càng nhiều võ giới bắt đầu đổ bộ Thái Hoang, Thiên Cảnh mặc dù thu nạp không ít tướng sĩ Xích Thiên võ giới, nhưng cũng nghênh đón thời gian dài chinh chiến trước nay chưa có, không chỉ Thiên Cảnh, Vô Tận Hải Dương cũng như thế.
Thiên Đình có Tam đại thiên quân, Tứ thánh đại nguyên soái quản lý dưới, trợ giúp Thiên Cảnh liên tục không ngừng đánh tan cường địch, Hắc Hầu, Đế Xương danh chấn thiên hạ, thiên hạ thương sinh đều biết hai vị Chiến thần của Thiên Đình, bách chiến bách thắng.
Thái Hoang, ở giữa tầng tầng cự nhạc, rừng núi lay động, đếm không hết Yêu thú chạy gấp trong núi rừng, tất cả đều hướng về một phương hướng, nhấc lên bụi đất cuồn cuộn.
Đất rung núi chuyển như địa chấn đột kích.
Yêu thú theo bốn phương tám hướng tuôn đến một bãi đất trống của ở giữa một dãy núi, nơi đó đã tụ tập không ít Yêu thú, hình thể không đồng đều, chủng tộc không đồng đều.
Chúng nó nằm rạp trên mặt đất, nhìn phía trước trên vách núi hai bóng người, bọn hắn quay lưng kiêu dương, dáng người bá khí.
Đây là hai nam tử to con, dáng người giống như người, nhưng còn bảo lưu lấy đặc thù của mèo, chính là Hoàng Thiên, Hắc Thiên, tóc của bọn hắn thật dài, lộ ra bọn hắn như hùng sư, khuôn mặt tương tự lại có chút giống Khương Trường Sinh, ở dưới cổ đều là lông tóc, khoác trên người đại bào do da thú chế thành.
Đã nhiều năm như vậy, hai con mèo đã trầm ổn đi rất nhiều, nhất là Hoàng Thiên, mặt mũi tràn đầy vết sẹo, ánh mắt đầy lạnh lùng.
Thật lâu, đợi thiên địa bình tĩnh xuống, Hoàng Thiên, Hắc Thiên đưa mắt nhìn lại, khắp núi khắp đồng tất cả đều là Yêu thú, ngay cả trên cây cũng có rất nhiều yêu cầm ngừng lại.
Một đầu lão Yêu quái đầu dê thân người cao giọng hô:
- Yêu Đế thiên thu vạn đại, Yêu Hoàng vạn cổ trường tồn.
Hắn tiếng nói vừa ra, hết thảy Yêu thú cùng hò hét, Yêu thú không thể mở miệng nói tiếng người thì khàn giọng gào thét.
- Yêu Đế thiên thu vạn đại, Yêu Hoàng vạn cổ trường tổn.
- Yêu Đế thiên thu vạn đại, Yêu Hoàng vạn cổ trường tổn.
Tiếng hò hét nghe qua kinh thiên động địa, Hắc Thiên cảm xúc sục sôi, hắn nhìn về phía Hoàng Thiên, hỏi:
- Đại ca, chúng ta xem như thế xong rồi.
Ánh mắt Hoàng Thiên bình tĩnh, nói:
- Còn thiếu rất nhiều, điểm này lực lượng căn bản không đủ để tranh bá.
Hắc Thiên thở dài nói:
- Không có cách, tuổi chúng ta còn rất trẻ.
- Tuổi trẻ? Thiên Cảnh Khương Thiên Mệnh, Khương Tử Ngọc đều đã là Thiên Địa Đại Tôn.
- Dù sao cũng là hậu duệ của chủ nhân, có thể hiểu được.
- Hừ, chúng ta đã xưng hoàng xưng đế, há có thể cam nguyện lạc hậu hơn người?
Hoàng Thiên trừng Hắc Thiên một cái, lạnh giọng nói, dọa đến Hắc Thiên không còn dám nhiều lời.
Nghe Thiên Đình, Thiên Cảnh càng ngày càng mạnh, bọn hắn cũng thật sâu bị kích thích, mong muốn chứng minh chính mình, bọn hắn đều rõ ràng chủ nhân có thể đang nhìn bọn hắn.
- Xuất phát, tiến quân Tây bộ Thái Hoang.
Hoàng Thiên cao giọng quát, sau đó thả người vọt lên, bay về phía chân trời, Hắc Thiên cùng đại quân yêu tộc lập tức đi theo.
Theo Thiên Cảnh càng ngày càng mạnh, chủng tộc có dã tâm ở ngoài Nam Bộ cùng với Nam Bộ của Thái Hoang đều không thể không rút lui, rời xa Thiên Cảnh, yêu tộc của Hoàng Thiên cũng như thế, hắn cũng không muốn tranh phong cùng Thiên Cảnh.
Phương xa, vách núi của một ngọn núi cao bỗng nhiên toát ra khuôn mặt, tướng mạo già nua, hắn tự nhủ:
- Thật không biết hai Yêu quái này có cái gì đáng để chiếu cố, thôi, ngược lại bọn hắn rời khỏi, nên truyền tin tức cho Thái Sơn Quân, để cho hắn bẩm báo Thiên Quân.
Tiếng nói vừa ra, gương mặt này chậm rãi dung nhập trong vách núi, vách núi giống như chưa bao giờ xảy ra qua biến hóa.
Mộ Linh Lạc đi vào trong Tử Tiêu cung, trông thấy Khương Trường Sinh vẫn còn đang ngồi luyện công, nàng đi vào trước mặt Bạch Kỳ, tò mò hỏi:
- Hắn còn không có mở mắt qua sao?
Bạch Kỳ lười biếng giãn thân thể ra, nói:
- Ừm, thời gian chủ nhân lần này ngộ đạo còn lâu hơn so với Đại Cảnh nội loạn trước đó, có thể sắp đột phá.
Đột phá?
Mộ Linh Lạc nhìn về phía Khương Trường Sinh, âm thẩm cảm khái.
Dù cho là Vạn Tiên Chỉ Tổ chuyển thế, đột phá tốc độ cũng quá khoa trương đi.
Sau khi thoáng cảm khái, trong lòng Mộ Linh Lạc tràn ngập cảm giác an toàn, không chỉ nàng, toàn bộ Thiên Đình đều như thế, có Đạo Tổ tồn tại, có thể làm cho các nàng không sợ hết thảy kẻ địch.
- Nhân gian đã trôi qua bao nhiêu năm?
Bạch Kỳ hỏi.
Mộ Linh Lạc ngồi xuống, nói:
- Bốn mươi năm, Thiên Cảnh đã đi tới Định Thiên năm chín mươi lăm.
Bạch Kỳ đang muốn nói chuyện, một đạo âm thanh quen thuộc truyền đến:
- Bốn mươi năm sao, thật nhanh, ta giống như chỉ ngủ một giấc, gặp một giấc mộng.
Nó cùng Mộ Linh Lạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Khương Trường Sinh mở mắt, đang duỗi người.
- Trường Sinh ca ca, ngươi cuối cùng cũng tỉnh, là muốn đột phá sao?
Mộ Linh Lạc lách mình đi vào bên cạnh Khương Trường Sinh, mừng rỡ hỏi.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Ừm, sắp rồi.
Sau một giấc chiêm bao, hắn phát hiện pháp lực của mình không cách nào tăng trưởng, đã đi đến trạng thái ổn định, mà đạo quả cũng đã đi đến cực hạn, không cách nào lại thuế biến, nhìn như đi đến bình cảnh, nhưng trong đầu của hắn hiện ra tâm pháp mới.
Đạo Pháp Tự Nhiên Công cao thâm mạt trắc, sau khi hắn tiếp nhận truyền thừa, sẽ theo tu vi của hắn tiến bộ mà không ngừng thả ra tâm pháp cao thâm hơn, lại tiếp tục tu luyện, hắn đã cách đột phá không lâu.