← Quay lại trang sách

Chương 766 Đột phá trước giờ, thành tiên tư cách (2)

Trước đó, hắn dự định luyện thêm một chút thần thông Thiên Địa Câu Diệt, dùng phòng ngừa vạn nhất, một phần vạn hắn đột phá dẫn tới thượng giới quan tâm, nắm giữ Thiên Địa Câu Diệt cũng tính là một sự uy hiếp.

Khương Trường Sinh quyết định xuống nhân gian đi dạo.

Mộ Linh Lạc, Bạch Kỳ biết được hắn muốn hạ phàm, dồn dập biểu thị nguyện đi theo, Khương Trường Sinh lại từ chối, để cho các nàng tự luyện công thật tốt.

Khương Trường Sinh tan biến tại chỗ, cũng không có để lại phân thân, bây giờ Thái Hoang võ giới đều ở trong phạm vi cảm nhận của hắn, mà trên người Mộ Linh Lạc, Bạch Kỳ còn có sợi tóc do Đại Đạo của hắn hóa thành, an toàn đến cực điểm.

Mây tức sau.

Khương Trường Sinh đi vào trên một mảnh vùng núi hoang tàn vắng vẻ, bắt đầu tu hành Thiên Địa Câu Diệt, không cần hoàn toàn hủy diệt thiên địa, chỉ cẩn thuần thục nắm giữ phát động là đủ.

Trong một cung điện thần bí, Tử Hoàn thần quân từ từ mở mắt, đôi mi thanh tú nhíu chặt.

- Xảy ra chuyện gì, Thái Hoang võ giới xảy ra chuyện rồi?

Tử Hoàn thần quân tự nói, sau khi tiếp quản Thái Hoang võ giới, khí vận của nàng và Thái Hoang võ giới tương dung, có thể cảm nhận được rõ ràng khí vận Thái Hoang võ giới cùng Thiên Địa Chi Lực.

Ngay vừa rồi, có một khối khu vực Thiên Địa Chi Lực tan biến, chỉ có nàng mới có thể cảm nhận được, không thể tiến hành nhìn trộm, hiện tại lại là cuộc chiến võ giới, nàng không thể hạ giới.

- Chẳng lẽ những tên kia đang đánh nhau cùng Đạo Tổ?

Tử Hoàn thần quân yên lặng suy nghĩ, giờ khắc này, nàng đột nhiên xoắn xuýt, không biết nên duy trì phương nào, nếu Đạo Tổ bị giết, Thái Hoang võ giới nhất định bị đào thải, nếu Đạo Tổ thắng, nàng lại sợ Đạo Tổ thật có quan hệ với Cựu Cổ giáo, vậy thì phiền phức rất lớn.

Nàng càng nghĩ càng đau đầu.

- Quả nhiên, lão tổ nói đúng, nếu người quá tham lam, sẽ chỉ dẫn tới vô cùng vô tận phiền toái.

Tử Hoàn thần quân thở dài, sau đó không suy nghĩ thêm Thái Hoang võ giới nữa, chuyên tâm luyện công.

Cảnh giới càng cao, thời gian tốn hao tại luyện công càng nhiều, bởi vì các nàng còn muốn tiến bộ, cần phải hao phí thời gian dài hơn dĩ vãng, mà các nàng cũng càng ngày càng không nỡ bỏ chết, chỉ muốn để tuổi thọ một mực tăng trưởng.

Cộc!

Khương Trường Sinh rơi vào trên vách núi, Lưu Kim âm Dương Cầu Đạo Bào hơi phiêu động, Chí Dương thần quang trôi nổi ở sau ót, hắn nhìn ánh nắng phía trước, khóe miệng chậm rãi giương lên.

Chi thấy phía trước xuất hiện một hắc cầu to lớn, đường kính vượt qua trăm dặm, còn cao hơn sơn nhạc ở bốn phương tám hướng, nhìn kỹ lại, cũng không phải hắc cầu, mà là đại địa, không gian bị xóa đi, hóa thành hắc ám tuyệt đối, không có bất kỳ quy tắc thiên địa gì.

Khương Trường Sinh đang quan sát hậu quả do Thiên Địa Câu Diệt tạo thành là như thế nào, tuyệt đối hư vô là như thế nào?

Đây có tính là đánh xuyên qua Thái Hoang võ giới hay không?

Hắn thăm dò thần niệm vào trong đó, phát hiện căn bản không có cách xâm nhập, thần niệm đi vào liền tiêu tán.

Khương Trường Sinh lúc này mới ý thức được mình đánh giá thấp Thiên Địa Câu Diệt.

Hắn hiện tại muốn nhìn thiên địa có thể tự lành hay không, dù sao hắn chẳng qua là diệt một vùng không gian, cũng không có phá hủy toàn bộ võ giới, đây là hắn cố ý khống chế, nếu thật thi triển toàn lực, phạm vi Thiên Địa Câu Diệt phá hư thì khó mà ước lượng.

Hắn ngồi xuống đất, thuận tiện cảm ngộ quy tắc thiên địa biến hóa do Thiên Địa Câu Diệt đưa tới.

Mặt trời lặn mặt trăng lên, triều dương mọc lên ở phương đông.

Từng ngày đi qua.

Trọn vẹn một tháng.

Khương Trường Sinh cuối cùng cảm nhận được quy tắc thiên địa bắt đầu khép lại, nói cách khác, chỉ cần thời gian đầy đủ, phiến khu vực này không sớm thì muộn sẽ khôi phục.

Quy tắc thiên địa thật sự mạnh mẽ.

Trong lòng Khương Trường Sinh cảm khái, nếu phiên khu vực này có thể khôi phục, vậy hắn an tâm.

Hắn đứng dậy, quay đầu nhìn lại, trong rừng cây ngoài vài trăm mét có một bóng người đang ẩn nấp quan sát hắn.

Khương Trường Sinh nhấc tay khẽ vẫy, hút người kia đến trước mặt, đây là một người đàn ông tuổi trung niên, thân thể mập mạp, mười phần khẩn trương khi đối mặt hắn.

- Ta... Ta không có ác ý...

Nam tử mập mạp vội vàng nói, cực kỳ hoảng hốt.

Khương Trường Sinh hỏi:

- Ngươi đến từ vận triều nào?

Nam tử mập mạp lạnh cóng nói:

- Đến từ Đại Cảnh, bởi vì giang sơn náo động, ta mang theo vợ con thoát đi đến Thái Hoang, lúc ta đi săn thấy được hắc cầu, nhịn không được tò mò...

Người này có được công lực Nhị Động Thiên, miễn cưỡng có thể sinh tồn tại Thái Hoang.

Khương Trường Sinh nói:

- Vợ con ngươi đâu?

Anh mắt nam tử mập mạp đầy ảm đạm, nói:

- Chết rồi, chết dưới móng vuốt Hung thú...

Đây là một chuyện làm hắn hối hận nhất, từ sau khi, hắn thấy người liền trốn đi, muốn phong bế mình, chẳng qua không ngờ lần này bị người phát hiện.

Khương Trường Sinh nói:

- Giao cho ngươi một nhiệm vụ, thủ tại chỗ này, chờ đến vùng này khôi phục, nhớ kỹ, chớ tới gần nó, nơi đó cũng không phải hắc cầu, mà là khu vực hư vô, một khi đụng vào, ngươi sẽ biến thành tro bụi.

- Nếu ngươi có thể thủ đến nó khôi phục, ta sẽ thưởng ngươi tư cách thành tiên.

Nói xong, hắn nâng lên ngón trỏ tay phải, điểm về phía hai mắt nam tử mập mạp, từng bóng mờ theo đầu ngón tay chui vào trong mắt đối phương, song đồng hắn phản chiếu dáng người tập võ.

Không biết đi qua bao lâu.

Đợi nam tử mập mạp tỉnh lại, đã không thấy thân ảnh Khương Trường Sinh.

- Tư cách thanh tiên...

Nam tử mập mạp trừng to mắt, nuốt nước miếng một cái.

Hắn xem tuyệt học trong đầu, trong lòng phấn chấn.

Đối phương sẽ không thật sự là thần tiên đó chứ?

Hắn vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, còn chưa bao giờ thấy qua thủ đoạn truyền công như thế.

Hắn quay đầu nhìn về hắc cầu to lớn phương xa, ánh mắt trở nên kiên định, ngược lại hắn cả ngày ngơ ngơ ngác ngác, không bằng thử một chút. Theo truyền thuyết, trở thành tiên nhân là sẽ tiến vào được luân hồi.