Chương 767 Thiên Đạo độ kiếp, hủy diệt võ giới (1)
Trở lại Tử Tiêu cung, Khương Trường Sinh ngồi xuống, bắt đầu quan sát Thiên Cảnh.
Một năm này là Định Thiên năm chín mươi chín, Khương Tử Ngọc sắp nghênh đón trăm năm thứ nhất sau khi mình đăng cơ, đối với Khương Trường Sinh mà nói, thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng đối với Khương Tử Ngọc tới nói, lại dài đằng đẵng mặc dù có Thiên Đình ở trên, giang sơn cũng làm cho hắn hết sức vất vả, gặp được rất nhiều khó khăn.
Chuyện dân sinh trong giang sơn còn muốn phức tạp hơn so với luyện công tập võ, mặc dù không người nào dám phản loạn, nhưng cũng sẽ xuất hiện tình huống vì lợi ích của bản thân mà gây ra hỗn loạn, thậm chí còn có người muốn chế tạo phiền toái, lại đi giải quyết phiền toái để cầu thu hoạch được công đức.
Cuối cùng, Khương Tử Ngọc đều sống qua, cũng đã trở thành Thiên Tử chân chính.
Trống chỗ trong chiến lực do phong thần mang theo cũng đã được bù đắp lại, Võ Đạo Thánh Vương càng ngày càng nhiều, đến mức Thiên Địa Đại Tôn, vẫn chỉ có vài vị, nhưng Thiên Cảnh hiện ra rất nhiều thiên tài, mặc dù không so được Khương Tử Ngọc, nhưng cũng có thành tựu Thiên Địa Đại Tôn.
Đến mức Thiên Đình, tốc độ mạnh lên vượt xa Thiên Cảnh, bởi vì có Khương Trường Sinh, khí vận Phong Thần bảng tồn tại, thiên binh yếu nhất cũng đã đi đến Ngũ Động Thiên, mặc dù Thiên Đình đang một mực điều động sơn thần, thổ địa cùng với tiên tử, nhưng thiên binh thiên tướng không có khuếch trương, Khương Trường Sinh dự định đi con đường tinh nhuệ, nếu tiên thần đã là tiên thần, tất nhiên phải có cánh cửa, khiến cho người chúng sinh ngước nhìn.
- Đều đang nỗ lực, ta cũng nên trùng kích cảnh giới càng cao hơn, hộ giá hộ tống cho các ngươi.
Mặt Khương Trường Sinh lộ ra nụ cười, Thiên Đình cùng Thiên Cảnh giúp đỡ cho nhau, cũng không có làm phiền đến hắn, chủ yếu là nhờ có thủ hạ nhiều người tài ba, hắn chỉ cần chưởng khống toàn cục liền tốt.
Hắn nhắm mắt lại bắt đầu vận công.
Mấy ngày sau, một cỗ uy áp cường đại bùng nổ, bao phủ toàn bộ Tử Tiêu cung, khiến cho Bạch Kỳ, Mộ Linh Lạc đang luyện công cùng với Bạch Long đang ngủ bừng tỉnh.
Các nàng khó tin nhìn về phía Khương Trường Sinh, nhất là Mộ Linh Lạc, nàng tốt xấu gì cũng đã đi đến cảnh giới Thiên Địa Đại Tôn, đối mặt cỗ tuy áp này, lại có loại cảm giác kinh dị bất cứ lúc nào đều có thể biến thành tro bụi. Cũng may Khương Trường Sinh cấp tốc chuyển các nàng ra ngoài, làm cho các nàng miễn bị tổn thương.
Trước cổng chính.
Mộ Linh Lạc cười cười, nhìn về phía Bạch Kỳ, Bạch Long, hỏi:
- Ta chuẩn bị xuống phàm đi vòng vòng, người nào muốn theo ta?
Bạch Long bị đánh thức, không quen đi ngủ ở trước cửa, nói:
- Ta đi theo ngươi, nhớ kỹ mang ta đi ăn món ăn ngon.
Bạch Kỳ thì lắc đầu sau đó nằm sấp ở trước cửa, giống một đầu chó canh cổng.
Mộ Linh Lạc không có cưỡng cầu, nhảy đến trên lưng Bạch Long, cưỡi rồng hạ giới.
Trong Tử Tiêu cung, băng tinh trên người Thái Sử Trường Sách phản chiếu Tử Quang lập loè, toàn bộ cung điện đều đang lóe lên, lộng lẫy, lộ ra cảnh tượng thần bí mà huyền huyễn.
Khương Trường Sinh toàn tâm đầu nhập trong tu hành, căn cứ tâm pháp mới lấy được, hắn thăm dò thần niệm vào trong đạo quả.
Oanh!
Ý thức của hắn cảm nhận được một hồi mê muội, cơ hồ trong nháy mắt, loại cảm giác khó chịu này liền biến mất, hắn mở mắt, phát hiện mình đi vào một vùng vũ trụ, bốn phương tám hướng tất cả đều là Tinh Vân, đếm không hết Tinh Thần tô điểm trong đó, còn có từng sợi quang thải nhìn như sợi tơ, làm cho cả vũ trụ cực kỳ xinh đẹp.
Khương Trường Sinh nhìn kỹ lại, những Tinh Thần đó cũng không phải Tinh Thần, mà là pháp lực của hắn ngưng kết thành, chẳng qua thoạt nhìn giống như vũ trụ.
Hắn nghĩ tới kiếp trước nhận biết, tế bào trong cơ thể người kết cấu hiện ra cảnh tượng rất giống cùng vũ trụ, hiện tại xem ra, ở trong đó là có một loại lực lượng quy tắc nào đó đang ảnh hưởng, mặc dù hắn đã bắt đầu lĩnh hội quy tắc thiên địa, nhưng lực lượng quy tắc nhiều vô số kể, hắn cũng không rõ ràng đến cùng có bao nhiêu.
Đạo Pháp Tự Nhiên Công ghi chép qua, Đại Đạo Tam Thiên, Đạo Sinh vạn vật, có lẽ quy tắc lực lượng lại vô cùng vô tận sinh ra.
Khương Trường Sinh bắt đầu cảm thụ đạo quả thuế biến, trông thấy những Tinh Vân đó hơi bốc lên, ầm ầm sóng dậy, càng ngày càng nhiều Tinh Thần thai nghén mà sinh ra.
Sau Đạo Pháp Tự Nhiên Công tầng thứ mười chính là tu hành đạo quả, hiện tại, hắn sắp đột phá nghênh đón đạo quả hậu tích bạc phát.
Cùng lúc đó, khí vận cả Thiên Đình cũng bắt đầu xảy ra biến hóa, nhóm tiên thần đang luyện công rõ ràng cảm giác được võ đạo linh khí trong Thiên Đình đang tăng nhiều, thần chí của bọn hắn cũng trở nên càng thêm tỉnh táo, có loại cảm giác thông thoáng sáng sủa.
Phía trên dung nham cuồn cuộn, một nam tử trên người tràn đầy hoa văn liệt diễm đang hấp thu khí tức nóng bỏng, chính là Viêm Chủ đến từ thượng giới, hạ giới trăm năm, hắn một mực đang luyện công.
Viêm Chủ bỗng nhiên mở mắt, trong hai con ngươi chập chờn liệt diễm.
Hắn nhíu mày, nhìn về phía bầu trời, kinh ngạc nói:
- Kỳ quái, đây là cảm giác gì?
Hắn đứng dậy, cẩn thận cảm thụ, nhưng thủy chung không thể khóa chặt hướng đi.
Hắn lưỡng lự trong chốc lát, cuối cùng lựa chọn ngồi xuống, tiếp tục luyện công.
Nếu không phát hiện được, đã nói lên cũng không phải phương võ giới này xảy ra chuyện, chỉ là vấn để xảy ra ở phương diện Hạ Giới thôi.
Một bên khác.
Phía trên Võ giới, Tử Hoàn thần quân đợi trong cung điện lần nữa bị quấy nhiễu.
- Lại xảy ra chuyện gì?
Tử Hoàn thần quân nhíu mày, nói một mình, lần trước cảm giác Thái Hoang võ giới thiếu một khối, hiện tại cảm giác võ đạo Thái Hoang võ giới không ổn định.
Nàng rốt cuộc hiểu rõ Thái Hoang thần quân cảm thụ.
Dị số!
Thật sự chính là dị số.
Tử Hoàn thần quân ngồi không yên, nàng nhất định phải báo việc này cho cho người ở phía trên nàng, bằng không xảy ra chuyện, Thường tộc đều có thể khó giữ được nàng.
Nàng tan biến tại chỗ cũ, hai chén đèn đầu trong điện đi theo dập tắt.
Mỗi năm đi qua.
Thời gian đi vào Định Thiên năm một trăm lẻ ba, Khương Trường Sinh bỗng nhiên cảm nhận được cái gì, mở mắt, điện quang đi theo tan biến.
Hắn hơi nhíu mày, thi triển Thiên Địa Vô Cực Nhãn nhìn lại, ánh mắt cấp tốc nhảy ra Thái Hoang võ giới, nhìn trộm hư không.