Chương 770 Cái gọi là bàn giao, đạo ta không cô đơn (2)
Oanh!
Một đạo thiên lôi màu đỏ thẫm hạ xuống, khí thế dị thường đáng sợ, tựa như muốn một phân thành hai mảnh khu vực hư vô này, một kích này đánh xuống để tất cả giá trị khí vận còn lại đều bị hao tổn hết, linh hồn Khương Trường Sinh vì đó run lên, vẫn gặp ảnh hưởng, toàn thân tê dại, hắn đi theo mở ra vòng bảo hộ giá trị hương hỏa.
Vốn cho rằng mình đã đủ giá trị khí vận, giá trị hương hỏa, nhưng không ngờ mới đây đã mất hết giá trị khí vận.
Tu tiên quả nhiên là con đường nghịch thiên, cảnh giới càng cao, đối mặt thiên kiếp có uy lực tuyệt không phải đơn giản như tăng trưởng gấp bội, quả thực là chênh lệch một trời một vực.
Lần này độ kiếp rõ ràng dài hơn dĩ vãng, Khương Trường Sinh đã không thèm để ý thượng giới thế nào, toàn tâm đầu nhập vào độ kiếp, trước sống qua kiếp nạn này lại nói.
Người tu tiên độ kiếp, chết trong kiếp nạn này cũng không ít.
Cũng không lâu lắm, Khương Trường Sinh phát hiện, tốc độ giá trị hương hỏa bị thiên kiếp đánh giảm bớt chậm hơn giá trị khí vận, phải biết thiên kiếp càng về sau càng mạnh, điều này nói rõ giá trị hương hỏa càng cao hơn giá trị khí vận.
Hắn cũng không có tiếc nuối, có thể thêm một giá trị khí vận hỗ trợ độ kiếp, đã là chuyện may mắn, trước kia chỉ có thể dựa vào giá trị hương hỏa. Thiên kiếp càng ngày càng khủng bố, dẫn đến không gian xung quanh hư vô khu vực gợn sóng càng ngày càng kịch liệt, Kỷ Cương không thể giữ được tĩnh táo, sợ bên trong hắc cầu to lớn đột nhiên toát ra thứ gì đó.
Hắn đứng ở trên vách núi, khẩn trương đến lạnh cóng, lưỡng lự muốn thoát đi nơi này hay không.
Vô Tận Hải Dương, La Hồng hoàng triều, trong hoàng thành.
Trong một hoa viên.
Diệp Chiến đang luyện công, một nữ tử áo xanh xuất hiện ở trước mặt hắn, nhẹ giọng hỏi:
- Nghĩ được chưa, Thiên Cảnh có Thiên Đình bảo hộ.
Nữ tử áo xanh tên Diệp Thanh Chi, đồng tộc với Diệp Chiến. Diệp Chiến cũng không trợn mắt, nói:
- Không sớm thì muộn sẽ chống lại Thiên Cảnh, chỉ cần hấp thu vận triều Vô Tận Hải Dương, vĩnh viễn đuổi không kịp Thiên Cảnh, nhất định phải thừa dịp Thiên Cảnh còn chưa thành tựu Thánh triều đánh tan bọn hắn, đến mức Thiên Đình, chỉ có một vị Võ Đạo Thông Thần, một vị Võ Đế, Đạo Tổ mặc dù cao thâm mạt trắc, nhưng cuối cùng chẳng qua là người hạ giới, chờ sau khi ta đột phá sẽ đi khiêu chiến hắn, có thể truy sát Thái Hoang thần quân, tất nhiên cũng là tồn tại Thiên Nguyên Cực Võ cảnh.
Diệp Thanh Chi rầu rĩ nói:
- Mặc dù Thái Hoang thần quân chính là người hạ giới phi thăng, tư chất bình thường, nhưng tốt xấu gì cũng bước vào Thiên Nguyên Cực Võ cảnh vượt qua mười vạn năm, thực lực hắn không yếu, Đạo Tổ có thể đánh giết hắn có thể vượt qua Thiên Nguyên Cực Võ hay không?
Nghe vậy, Diệp Chiến mở mắt, khẽ nói:
- Làm sao có thể, Chí Hư Triệt Võ không thể lưu lại võ giới, chỉ là luyện công, đã một hơi nuốt vào võ đạo linh khí của một phương võ giới, ngươi xem võ đạo linh khí mảnh võ này giới có gợn sóng kịch liệt hay không?
Diệp Thanh Chi lắc đầu, nàng bị thuyết phục, mình xác thực quá lo lắng.
- Mặc kệ như thế nào, ngươi vẫn phải phải cẩn thận một chút, tốt nhất hiểu rõ ràng nội tình của Đạo Tổ lại nói, đã nhiều năm như vậy, vẫn có liên tục không ngừng bách tính, võ giả hướng bắc đi Thiên Cảnh, dù cho nghe được truyền thuyết, cũng không nên có sức ảnh hưởng như vậy.
Diệp Thanh Chi nghiêm túc nói, chẳng biết tại sao, mỗi lần suy nghĩ Đạo Tổ, nàng liền hết sức hoảng hốt, bởi vì nàng cũng rõ ràng Diệp Chiến muốn đánh với Đạo Tổ một trận.
Diệp Chiến một lần nữa nhắm mắt, nói:
- Ta sẽ suy nghĩ thật kỹ.
Ngữ khí của hắn có một tia thiếu kiên nhẫn, đối phương khiến cho hắn cảm giác được mình bị khinh thường.
Diệp Thanh Chi nghe được tâm tình của hắn, không nhiều lời nữa, ngồi ở một bên, lẳng lặng nhìn hắn.
Gió biển thổi vào, lay động lá cây trong sân, cuốn một mảnh lá cây về phía thương khung.
Oanh!
Một đạo hồng lôi to đến trăm trượng đánh xuống, đánh cho đạo bào Khương Trường Sinh cổ động, hình thành lồng ánh sáng màu trắng triệt tiêu thiên lôi.
Hắn đã hao hết giá trị hương hỏa, nhưng thiên kiếp vẫn đang kéo dài, hắn tạm thời không phân rõ của mình có chống nổi hay không, giai đoạn gian nan nhất, thiên lôi đã không thể tiếp tục tăng cường.
Hiện tại hắn cần nhờ một thân pháp bảo cùng pháp lực bản thân đi độ kiếp.
Khương Trường Sinh bỗng nhiên cảm nhận được cái gì, nhấc mắt nhìn đi, chỉ thấy đạo quả trên đầu hiện ra từng mảnh từng mảnh huyễn tượng, lít nha lít nhít, vờn quanh xung quanh đạo quả, không ngừng tăng trưởng, càng nhiều đoạn ngắn huyễn tượng cũng vây Khương Trường Sinh lại, hắn định thần nhìn lại, tất cả đều là thân ảnh tĩnh toạ độ kiếp, thấy không rõ hình dáng người độ kiếp, chỉ có thể nhìn thấy thân hình của bọn hắn, thừa nhận thiên lôi oanh kích.
- Đây là... Tình cảnh của Tu Tiên giả khác độ kiếp?
Khương Trường Sinh nhíu mày, trong lòng tò mò.
Hắn có thể cảm nhận được những hình ảnh này đều là hiện ra từ bên trong tâm pháp Đạo Pháp Tự Nhiên Công.
Hắn bỗng nhiên nhìn thấy từng người độ kiếp bị thiên lôi oanh thành tro bụi, thấy mà đáy lòng của hắn chìm xuống.
Theo những người độ kiếp kia bị oanh thành tro bụi, huyễn tượng của hắn cũng tán đi, huyễn tượng độ kiếp quanh thân liên tục tiêu tán, hình thành từng vòng từng vòng hình ảnh nổ tung, trong khoảnh khắc, mười không còn một, người độ kiếp còn lại còn đang kiên trì, có người lung lay sắp đổ, có người không nhúc nhích tí nào, cũng có người tế ra pháp bảo, đội ở trên đầu, còn có người bày ra kiếm trận vờn quanh độ kiếp.
Quả là thê thảm!
Nhìn phương thức và sự kiên trì của bọn hắn, Khương Trường Sinh không hiểu có loại cảm giác đạo ta không cô đơn.
Nhưng hắn hiểu được những người độ kiếp này đã không còn tồn tại, cũng chỉ là tàn ảnh từ trong Đạo Pháp Tự Nhiên Công.
Có lẽ hệ thống sinh tồn thật sự là do văn minh tu tiên ngưng tụ, giá trị hương hỏa, giá trị khí vận chính là dẫn dắt hắn không ngừng khôi phục văn minh tu tiên.
Khương Trường Sinh cũng không gạt bỏ, bản thân hắn chính là dựa vào hệ thống sinh tồn quật khởi, mặc dù hắn tu hành khắc khổ, nhưng cũng là dùng hệ thống sinh tồn làm hòn đá tảng.
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía biển mây thiên kiếp, biển mây cuồn cuộn kịch liệt trước đó chưa từng có, mười phần đè nén, nhưng hắn ánh mắt không sợ hãi chút nào, trên trán hiện ra Đại Đạo Chi Nhãn.