← Quay lại trang sách

Chương 773 Muốn chiến hải dương, thượng cổ ma tộc (1)

Khương Trường Sinh thu Thái Sử Trường Sách đang bị băng phong nhiếp đến trước mặt, sau đó thi triển thần thông Đại Đạo Chi nhãn.

Quả nhiên, sau khi đột phá, trí nhớ của Thái Sử Trường Sách ở trước mặt thần niệm của hắn không còn khổng lồ mà phức tạp nữa, tốc độ hắn đọc trí nhớ cũng vượt xa lúc trước.

Có khả năng thử một lần.

Khương Trường Sinh muốn làm không phải hoàn toàn thay đổi trí nhớ của Thái Sử Trường Sách, chẳng qua là tăng thêm mình ở trong ký ức của hắn, xỏ xuyên qua cuộc đời của hắn, để cho mình trở thành người quan trọng nhất của hắn.

Một ngày ngày đi qua.

Nửa năm sau.

Tử Tiêu cung mở rộng cửa lớn, để Bạch Kỳ nằm sấp ở ngoài cửa ra vào ngủ bừng tỉnh, nó quay đầu nhìn lại, phát hiện Tử Tiêu cung mở cửa, lập tức kinh hỉ, vội vàng chạy vào.

Kết quả vào điện, nó đã thấy trước mặt Khương Trường Sinh có một người đang ngồi, chính là Thái Sử Trường Sách.

- Ngươi lại đi xuống đi.

Khương Trường Sinh mở miệng nói, Thái Sử Trường Sách cung kính hành lễ, sau đó đứng dậy rời khỏi.

Bạch Kỳ nhìn hắn cũng không có kỳ lạ, tên này không chết, nó đã dự liệu được một ngày này sẽ xuất hiện, đợi Thái Sử Trường Sách rời khỏi Tử Tiêu cung, nó tiến đến trước mặt Khương Trường Sinh, hưng phấn hỏi không ngừng. Nó muốn biết Khương Trường Sinh bây giờ mạnh cỡ nào, nửa năm trước có tiếng chuông kinh động toàn bộ Thiên Đình, để nó vô cùng hiếu kỳ.

Khương Trường Sinh đương nhiên sẽ không nói cho nó, mà chỉ nói:

- So với việc quan tâm ta, không bằng quan tâm chính ngươi, ta đã ban cho ngươi tư chất vượt qua phàm linh, ngươi cũng không có cho ta kinh hỉ, ngươi muốn ta phù hộ ngươi cả một đời.

Bạch Kỳ kêu rên nói:

- Nô gia sao có thể nghĩ như vậy, nô gia muốn phục thị ngài cả một đời, trong lòng nô gia, không ai có thể vượt qua ngài, ngài vĩnh viễn đi ở đằng trước chúng ta, ngài cũng không có khả năng có thời điểm sẽ cần chúng ta bảo vệ, chúng ta là vì ngài làm việc, vì thương sinh tạo phúc, để chúng sinh nhớ kỹ công lao của ngài...

Mặt Khương Trường Sinh không đổi sắc, trong lòng giật mình.

Cái tên này đoán được mục đích thực sự khi mình thành lập Thiên đình? Bạch Kỳ thao thao bất tuyệt vuốt mông ngựa, để Khương Trường Sinh buông xuống ngờ vực, tên này hẳn không có đoán được, cho dù đoán được, nó cũng thuộc về một phương. sẽ không nói ra ngoài.

Đừng nhìn Bạch Kỳ ở trước mặt hắn xốc nổi cần ăn đòn, đối ngoại, vẫn hết sức kín tiếng, người khác không có khả năng theo từ trong miệng nó biết được tình huống của Khương Trường Sinh, mà đại bộ phận thời gian nó đều ở trước mặt hắn.

Nghe trong chốc lát, Khương Trường Sinh nghe không nổi nữa, bảo Bạch Kỳ cút sang một bên luyện công, Bạch Kỳ lúc này hấp tấp đi ra.

- Cho ngươi ba danh ngạch Hóa Long, còn về chọn người nào, liền nhìn ngươi, không thể theo tuyển từ trong Thiên Đình.

Khương Trường Sinh suy nghĩ cái gì, nói với Bạch Kỳ.

Bạch Kỳ nghe xong, lập tức kinh hỉ, đây chính là chuyện tốt, ba danh ngạch, nó có thể mò được bao nhiêu chỗ tốt?

- Có yêu cầu gì không?

- Tuyển từ Thần Du đại thiên địa.

- Tốt!

Bạch Kỳ đáp ứng, tâm tình vui vẻ, sau đó nằm xuống, chuẩn bị tiến vào Thần Du đại thiên địa.

Khương Trường Sinh thì bắt đầu luyện công, vừa đột phá, hắn trước tiên cần phải quen thuộc tâm pháp Đạo Pháp Tự Nhiên Công tầng thứ mười một, huống hồ, khoảng cách ngàn năm kỳ hạn còn có thời gian, nếu có thể đột phá thêm một tầng trước đó, vậy hắn sẽ nắm bắt càng lớn hơn việc Thái Hoang võ giới thoát đi đến hư không.

Định Thiên năm một trăm mười hai, Thiên Cảnh thành lập đã hai trăm sáu mươi hai năm, dân giàu nước mạnh, Khương Tử Ngọc cuối cùng kìm nén không được dã tâm, mở ra đại kế khuếch trương giang sơn.

Hắn cũng không có tiến quân về phía Thái Hoang, mà là bao phủ Vô Tận Hải Dương.

Trước thu phục nhân tộc, tái chiến vạn tộc.

Trong ngự thư phòng.

Khương Tử Ngọc đang gặp mặt ba vị sứ thần đến từ Đại Nghiêm Thiên, chỉ nghe hắn nói:

- Đại Nghiễm Thiên đã bị diệt triều, bách tính trôi dạt khắp nơi, trẫm có thể làm chính là thay các ngươi lấy lại công đạo, chờ đó đi, Thiên Cảnh không sớm thì muộn sẽ đánh với La Hồng hoàng triều một trận.

Nghe nói lời này, trong lòng ba vị sứ thần cực kỳ khó chịu.

Trước khi rời khỏi cố hương, bọn hắn còn đang hi vọng tấn thăng Thánh triều, bây giờ còn chưa trở về đã nghe tin Đại Nghiêm Thiên đã diệt....

Sứ thần cầm đầu cắn răng hỏi:

- Thật có thể báo thù cho chúng ta? Nếu như La Hồng hoàng triều đầu hàng...

Khương Tử Ngọc ngắt lời nói:

- Sẽ không, Thiên Tử La Hồng hoàng triều đến từ trên trời, không có khả năng đầu hàng.

Trên trời?

Ba vị sứ thần sửng sốt, bọn hắn lần đầu tiên biết được việc này, ở trong Thiên Cảnh nhiều năm như vậy, bọn hắn nghe nói về cuộc chiến võ giới, nhưng trăm triệu không ngờ vận triều cường đại đánh tan Đại Nghiễm Thiên là do người trên trời sáng tạo.

- Xuôi nam vẫn cần nhờ ba vị ra sức, hiện tại có nguyện vào triều làm quan?

Khương Tử Ngọc nghiêm mặt hỏi.

Ba vị sứ thần lúc này quỳ xuống, cảm tạ long ân.

Bọn hắn đã sớm muốn gia nhập Thiên Cảnh, chỉ là sợ cô phụ Đại Nghiễm Thiên, cho nên chờ Khương Tử Ngọc chủ động mời chào.

Thiên Cảnh để bọn hắn mở rộng ánh mắt, vô luận là võ đạo, kinh tế dân sinh, triều chính các loại, đều không phải Đại Nghiễm Thiên có thể so sánh, quan trọng nhất chính là Thiên Cảnh còn có tiên thần bảo hộ, làm việc tại Thiên Cảnh có cơ hội phi thăng, đứng hàng tiên ban.

Khương Tử Ngọc phất tay, ra hiệu bọn hắn lui ra.

Đợi ba người rời khỏi, Khương Tử Ngọc nhìn về phía tiểu đỉnh trên bàn, trong đỉnh có Thiên Địa bảo thiềm, hắn nhẹ giọng hỏi:

- Lần này đi Vô Tận Hải Dương, Thiên Cảnh có thể chiến thắng La Hồng hoàng triều hay không?

- Không thể.

Thiên Địa bảo thiềm trả lời, âm thanh hơi lộ ra ngốc trệ.

Khương Tử Ngọc lắc đầu bật cười, nói:

- Quả nhiên đầu óc hỏng, chỉ có thể dùng trò vui.

Vật này truyền thừa từ Đại cảnh tới, trải qua Thiên Tử mấy triều, trong lịch sử cũng lưu lại bút mực, nói Thiên Tử yêu thiềm, một lát không rời tay.