Chương 774 Muốn chiến hải dương, thượng cổ ma tộc (2)
Khương Tử Ngọc đối với Thiên Địa bảo thiềm chẳng qua là bán tín bán nghi, rất nhiều chuyện Thiên Địa bảo thiềm đều tính không thấu, hắn tổng kết một thoáng Thiên Địa bảo thiềm không tính được tới phụ thân hắn, nếu những đáp án sai lầm dứt bỏ phụ thân hắn cùng Thiên Đình, thật đúng là có thể linh nghiệm.
Hắn đứng dậy, đi đến trước vách tường, mở ra một bức họa, phía trên vẽ lấy Vô Tận Hải Dương thô sơ giản lược, chính là hắn xin nhờ thần tiên trên trời hỗ trợ vẽ.
Nhìn địa đồ Vô Tận Hải Dương, Khương Tử Ngọc cảm xúc sục sôi. Chẳng biết tại sao, vừa nghĩ tới của mình muốn nhất thống Vô Tận Hải Dương, hắn đã nhiệt huyết dâng trào.
Có thể là chịu vị ca ca chưa từng thấy qua kia ảnh hưởng.
Cảnh Thái Tông, di chí của hắn chính là thống nhất trong ngoài nước.
- Gọi Thái Tử đến đây.
Khương Tử Ngọc mở miệng kêu lên, ngoài ngự thư phòng đi theo vang lên một âm thanh:
- Tuân lệnh!
Thái Tử, chính là hắn và hoàng hậu sinh ra, thời điểm lâm bồn còn kinh động đến phụ thân hắn báo mộng, nói ban tên cho kẻ này là Khương Tú. Khương Tú, không phải chính là Cảnh Nhân Tông, con trai của Cảnh Thái Tông sao?
Khương Tử Ngọc mặc dù hoang mang, nhưng vẫn làm theo, hắn luôn cảm thấy phụ thân để cho mình cùng con trai lấy tên Thái Tông, Nhân tông là có thâm ý.
Mặt đất bao la, phần cuối bình nguyên, từng ngọn núi cao hình thành bức tường thiên địa tự nhiên chia đại địa từ một thành hai.
Cửu U ma quân đứng ở trên vách núi, nhìn ra xa giang sơn ầm ầm sóng dậy, áo bào đen tung bay theo gió, hắn thì bất động như núi.
Rất lâu sau.
Trên biển mây chiếu xuống một tia sáng trắng, cấp tốc bay tới, Cửu U ma quân nhấc mắt đi nhìn, chỉ thấy Khương Diệp người mặc ngân giáp của Thiên Tướng bay tới, tay hắn cầm một cây trường thương, trên vai có một đầu Bạch Mao Tiểu Hầu Tử ngồi xổm, chính là Bạch Linh thiên hầu.
Khương Diệp đón mây bay tới, đứng ở trước vách núi, cười ôm quyền nói:
- Sư phụ, đã lâu không gặp.
Cửu U ma quân tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói:
- Đây là tiên pháp sao?
Khương Diệp cười nói:
- Sao có thể tính tiên pháp, chẳng qua là một loại bảo vật võ đạo của Thiên Đình, sư phụ, những năm nay trôi qua như thế nào? Nghe nói Ma tộc cùng Cửu âm tộc đã chiến đấu hơn trăm năm.
Cửu U ma quân khẽ lắc đầu, nói:
- Tất nhiên là không dễ chịu, bất quá lập tức sẽ nghênh đón cơ hội chuyển mình.
Khương Diệp gật đầu, không có hỏi nhiều, trong lòng của hắn cảnh giác, không biết Cửu U ma quân tìm hắn có chuyện gì.
Mặc dù Cửu U ma quân có ân đối với hắn, nhưng thân phận của hắn đặc thù, không thể không cẩn thận.
- Hôm nay tìm ngươi là hi vọng ngươi có thể giúp vi sư cầu kiến Thiên Đế.
Cửu U ma quân nghiêm mặt nói, ánh mắt hắn có chút phức tạp.
Lúc trước hắn liệu định nhân tộc sẽ vong, còn muốn mang Khương Diệp đi, không có nghĩ rằng bị đánh mặt, Thiên Cảnh bây giờ trở thành chủng tộc cường đại nhất Thái Hoang, không có chủng tộc dám trêu chọc.
Khương Diệp nhíu mày hỏi:
- Không biết ngài vì sao tìm bệ hạ?
Hắn là hậu nhân của Khương Trường Sinh, nhưng bối phận chênh lệch lón, trong ngày thường dùng thiên quan tự xưng cho mình.
Cửu U ma quân nói:
- Việc quan hệ đến chuyện thiên ngoại, mối nguy đến từ thiên ngoại đang nổi lên, tộc ta muốn hợp lại cùng Thiên Đình, chỉ cầu cùng một chỗ giết ra ngoài.
Thiên ngoại...
Khương Diệp lưỡng lự, nhìn Cửu U ma quân, hắn thật sự khó mà từ chối.
- Dẫn hắn tới đi.
Một âm thanh vang lên trong lòng hắn, khiến cho hắn quá sợ hãi.
Âm thanh này là...
Tổ tông.
Tổ tông đang nhìn bọn hắn?
Khương Diệp không khỏi bắt đầu thấp thỏm không yên, nhưng vẫn mở miệng nói:
- Bệ hạ đồng ý, ngài đi theo ta đi.
Đồng ý?
Cửu U ma quân kinh ngạc, hắn nhưng không có nghe được âm thanh của Thiên Đế, hắn chỉ có thể ở trong lòng kinh ngạc tán thán Thiên Đế thần thông quảng đại, sau đó cùng đi theo Khương Diệp lên trời.
Ven đường, hai sư đồ chào hỏi lẫn nhau, đứng trên mây mà Khương Diệp cưỡi, bọn hắn cũng không lâu lắm đã đến nhất trọng thiên, nhìn thấy Bắc Thiên môn.
Thái Sử Trường Sách đang ở Bắc Thiên môn nói chuyện phiếm cùng Hắc Hầu, Hắc Hầu cực kỳ cung kính, hung hăng nịnh nọt, thiên binh khác an tĩnh nghe, nghe bọn hắn nói khoác bề Huyền Hoàng Đại Thiên Địa.
Cửu U ma quân liếc mắt nhìn đi, vừa hay đối mặt cùng Thái Sử Trường Sách.
Trong chốc lát, Cửu U ma quân có loại cảm giác bị nhìn xuyên, vô cùng lo sợ.
- Người này lai lịch ra sao... Mặc dù Ma Tôn đích thân tới, cũng không có khả năng mang đến cho ta cảm giác áp bách như thế...
Cửu U ma quân hoảng hốt trong lòng, Thái Sử Trường Sách chỉ một liếc mắt đã khiến cho hắn có loại cảm giác trực diện với tử vong, trong lòng sinh không nổi chút ý chống cự nào.
Hắn vội vàng thu hồi ánh mắt, không dám nhìn tới.
Hai người cấp tốc bay qua Bắc Thiên môn, hướng về phía cửu trọng thiên.
Hắc Hầu chú ý tới ánh mắt Thái Sử Trường Sách, cười hỏi:
- Thiếu chủ, tên kia chỗ nào hấp dẫn ngài?
Thái Sử Trường Sách mạn bất kinh tâm nói:
- Không có gì, chẳng qua là không ngờ Hạ Giới lại có hậu duệ của thượng cổ Ma tộc, bất quá nơi này có Thiên Đình, có Vạn Cổ Sát Tinh, có hậu nhân Diệp gia, thêm một thượng cổ ma tộc lại như thế nào?
Hắc Hầu gật đầu, sau đó truy vấn:
- Nói tiếp chuyện của Diệp Thần Không thôi, lúc sau khi hắn chỉ bảo ngài?
Thái Sử Trường Sách thu hồi ánh mắt, lâm vào trong hồi ức vô hạn, cảm khái nói:
- Sau đó, hắn một mình đi tới Thiên Khu, mở ra một đầu thiên kiêu chi lộ vang dội cổ kim, hắn để các tộc Huyền Hoàng Đại Thiên Địa ý thức được, thiên kiêu cũng là có thể hoành hành một thế, không cẩn chờ đợi thời gian quá dài...
Một bên khác.
Cửu U ma quân kểm chế hoảng sợ, không có hỏi thăm Khương Diệp, hắn bị phong cảnh dọc đường hấp dẫn.
Mỗi một trọng thiên đều có tiên thần, càng lên cao càng ít.
Lúc đi vào nhị trọng thiên, Cửu U ma quân nhìn thấy một thân ảnh quen mặt, chính là di mạch Thái Hoang vương tộc Đế Xương.
Đế Xương đang luyện công trên đám mây, không có mở mắt nhìn về phía hắn.
Cửu U ma quân còn chưa lấy lại tinh thần, Khương Diệp dừng lại, nói:
- Ngài ở chỗ này nói đi.
Nghe vậy, Cửu U ma quân bừng tỉnh, giương mắt nhìn về cung điện nguy nga phía trước, một cỗ khó uy áp có thể tưởng tượng đập vào mặt.
Tử Tiêu cung!