Chương 779 Trấn áp năm trăm năm, Cấm Cổ Lâm (1)
Diệp Chiến ngước nhìn Khương Trường Sinh cao cao tại thượng, trong lòng rung động, không rõ ràng đây là huyễn tượng, hay là hình thể chân thực.
Mấu chốt nhất là khí tức của đối phương để hắn nhìn không thấu, sau ba lần niết bàn, hắn đã thoát thai hoán cốt, đi đến trình độ cường đại trước nay chưa từng có, nhưng đối mặt Khương Trường Sinh, lại có loại cảm giác sợ hãi không nói được, đây là bản năng, là cảm xúc hắn không cách nào khống chế.
Thái Sử Trường Sách nhìn thấy Đạo Tổ hiện thân, lý trí khôi phục, âm thầm thở dài một hơi.
Liều mạng cùng Niết Bàn Chí Nguyên Công, hắn thật đúng là không có nắm bắt.
Phương xa, thành trì bị tàn phá, Lô Trú và các võ giả vui đến phát khóc, quỳ bái Đạo Tổ ở cuối thiên địa, Diệp Thanh Chi ngu ngơ nhìn Đạo Tổ, nàng nghĩ tới rất nhiều loại tình cảnh Đạo Tổ hiện thân, nhưng không ngờ là tình huống như vậy.
Thiên binh thiên tướng trên Tề Thiên Vân Hải thì thở dài một hơi, Diệp Chiến mạnh mẽ làm bọn hắn kiêng kị, tuyệt không phải bọn hắn có thể đối phó, nếu như ngay cả Thái Sử Trường Sách đều bại, uy tín của Thiên Đình sẽ gặp đả kích nghiêm trọng.
- Ngươi không nên đem cừu hận của ngươi phát tiết trên người phàm nhân.
Khương Trường Sinh đứng ở trên đám mây, đạm mạc nói.
Tín đồ trong La Hồng hoàng triều càng ngày càng nhiều, đại bộ phận nguyên nhân là bởi vì Diệp Chiến tàn bạo, dẫn đến kêu ca nổi lên bốn phía.
La Hồng hoàng triều mạnh mẽ là căn cứ vào thực lực của Diệp Chiến, nhưng dân sinh La Hồng hoàng triều cũng không mạnh, Diệp Chiến tuy là Thiên Tử, nhưng trong lòng chỉ nghĩ đến việc phục sinh Diệp tộc, hắn chỉ muốn lựa chọn người thiên tư trác tuyệt, thậm chí ngay cả tất cả nữ tử trong hậu cung của hắn đều là những người có tư chất võ đạo trác tuyệt, không nhìn dung mạo, chỉ nhìn tư chất.
Diệp Chiến ngước nhìn Khương Trường Sinh, khẽ nói:
- Đạo Tổ, ta đã sớm muốn đánh với ngươi một trận, vừa hay, ngươi ra tới, vậy cảm thụ lực lượng của Diệp tộc ta!
Oanh!
Từng đạo khí kình màu trắng không ngừng khuếch tán mà ra từ trong cơ thể hắn, khí thế của hắn lần nữa tăng vọt, vết máu trên người hắn càng ngày càng nhiều, mạch máu trên cổ nổi lên, cả người phảng phất tăng lên một vòng.
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, như là mũi tên giết ra, gió lốc bay lên, thân hình xé rách không khí, hình thành từng đầu sóng khí như một con rồng dài, thế không thể đỡ lao thẳng tới Khương Trường Sinh.
Khương Trường Sinh cao vạn trượng sao mà vĩ ngạn, đối mặt đột kích của Diệp Chiến, hắn vỗ một chưởng xuống.
Oanh!
Trái tim Diệp Chiến chợt ngừng, một cỗ uy áp khó có thể tưởng tượng buông xuống, trực tiếp đè sập ý chí chiến đấu của hắn, khí thế trong nháy mắt tán đi, phù một tiếng, hắn thổ huyết ngã bay xuống đi, dọc theo rơi xuống.
Thiên địa yên tĩnh!
Trong mắt người đang xem chiến, Đạo Tổ chẳng qua hời hợt đãnh xuống một chưởng, sau đó Diệp Chiến liền ngã xuống.
Đây là thực lực gì?
Tất cả mọi người xem không hiểu, chính là bởi vì xem không hiểu mới càng kính sợ.
Thái Sử Trường Sách cảm thụ càng sâu Diệp Chiến lần nữa niết bàn, còn mạnh hơn vừa rồi lúc đối phó hắn, kết quả không chịu nổi một kích ở trước mặt Đạo Tổ.
- Không hổ là tiền bối, phần thực lực này đặt ở Huyền Hoàng Đại Thiên Địa, đoán chừng cũng là cường giả nổi tiếng, ít nhất đạt đến Nguyên Đạo Võ Tôn cảnh.
Thái Sử Trường Sách cảm khái trong lòng, Nguyên Đạo Võ Tôn đây chính là tồn tại hắn rất khó tiếp xúc đến.
Cuồn cuộn bụi đất tán đi, Diệp Chiến nằm ở trong phế tích, cả người đầy máu, vô cùng suy yếu, ngay cả con mắt hắn đều không thể hoàn toàn mở ra.
- Diệp Chiến ác nghiệp sâu nặng, niệm tình sáng lập La Hồng hoàng triều, bảo hộ hơn vạn vạn người, trấn áp năm trăm năm, diện bích hối lỗi, nhìn xem trong vòng năm trăm năm có thể thay đổi triệt để hay không.
Âm thanh của Khương Trường Sinh quanh quẩn phía dưới vòm trời, chỉ thấy hắn đưa tay, đại địa bay lên vô số đá vụn, cấp tốc ngưng tụ cùng một chỗ, dưới vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi của tất cả mọi người, ngưng tụ thành một tòa cự nhạc ngàn trượng, sau đó nện ở trên người Diệp Chiến, nhấc lên bụi đất cuồn cuộn.
Đại Tạo Hóa Thần Thuật!.
- Lần này nể tình bách tính vô tội gặp tai hoạ, lại liên quan đến Thiên Đình tham chiến ảnh hưởng, ta sẽ thi triển khởi tử hồi sinh thuật!
Âm thanh của Khương Trường Sinh lần nữa vang lên, đếm không hết thanh quang theo trong lòng bàn tay của hắn bay ra, hóa thành một đám sao băng, vẩy đến các phương thiên địa, làm xong tất cả những thứ này, hắn tan biến trong mây.
- Thắng lợi.
Lô Trú hưng phấn kêu lên, không để ý thương thế, đứng dậy huy quyền. Trong thành trì tàn phá vang lên tiếng hoan hô, Diệp Thanh Chi ngu ngơ trong chốc lát, vội vàng bay ra khỏi thành.
Nàng một đường phóng qua đại địa hoang vu, đi vào trước toà cự nhạc ngàn trượng kia, nàng huy chưởng đánh tới, mong muốn đánh nát ngọn núi, nhưng căn bản làm không được, chân khí của nàng đụng đến ngọn núi liền tự động tiêu tán.
- Diệp Chiến!
Hai mắt Diệp Thanh Chi đỏ bừng, không dám tưởng tượng tình cảnh hiện tại của Diệp Chiến.
- Đừng làm chuyện ngu xuẩn, Đạo Tổ đều nói rồi, diện bích năm trăm năm, nếu ngươi làm loạn, mong muốn Đạo Tổ trực tiếp giết hắn, đối với chúng ta mà nói, năm trăm năm đáng là gì?
Tiếng nói của Thái Sử Trường Sách truyền đến, ngữ khí tràn ngập trào phúng. Diệp Thanh Chi quay đầu nhìn về phía hắn, cắn răng hỏi:
- Thái Sử Trường Sách, vì sao ngươi muốn làm việc cho Đạo Tổ, vì sao muốn đuổi giết chúng ta?
Thái Sử Trường Sách hừ lạnh nói:
- Làm việc cho Đạo Tổ là phúc phần của ta, đến mức truy sát các ngươi, các ngươi quá để ý mình, ta chẳng qua chán ghét người Diệp tộc các ngươi, năm đó Diệp Thần Không bị nhốt trong Thần Võ giới, Diệp tộc các ngươi sửng sốt một rắm không dám thả, còn vì lắng lại lửa giận Thần Võ giới, ký kết hàng loạt điều ước, Diệp tộc các ngươi có thể có hôm nay, hoàn toàn là tự mình làm hại, nhìn Lữ tộc một chút, người ta là như thế nào bảo hộ thiên kiêu, dám chống đối Thần Võ giới.
Diệp Thanh Chi yên lặng, vô lực phản bác.
Thái Sử Trường Sách chỉ nhìn thoáng qua nàng, nói:
- Đi thôi, đi nhìn tình huống tiểu tử kia một chút, trận chiến ngày hôm nay, cũng để làm ta lau mắt mà nhìn hắn.
Diệp Thanh Chi tỉnh ngộ lại, vội vàng đuổi theo.