Chương 778 Niết Bàn Chí Nguyên Công, Thiên Đế hiện thân (2)
Oanh!
Trên trời truyền đến lực trùng kích đáng sợ, hắc phong, huyết phong xen lẫn, Diệp Chiến đi một bước đến trước mặt Thái Sử Trường Sách, đánh ra một quyền, Thái Sử Trường Sách quay đầu, dễ dàng tránh thoát, chỉ thấy ánh mắt hắn ngưng tụ, trong áo bào bay ra số lượng lớn huyết trùng, cấp tốc bò lên trên cánh tay phải của Diệp Chiến.
Cánh tay phải, Diệp Chiên chấn động chấn vỡ huyết trùng, theo đó nhấc gối đánh tới, Thái Sử Trường Sách dùng khuỷu tay ngăn cản, nhưng vẫn bị đánh lui ra ngoài, Diệp Chiến thừa thắng xông lên, hai quả đấm như gió, hai chân như roi, mỗi một kích đều hình thành khí kình màu đen mà mắt thường có thể nhìn thấy, rung chuyển bầu trời, vô cùng hùng vĩ.
Hai người kịch đấu cùng một chỗ, thân hình nhanh chóng, mạnh như Võ Đế mà con mắt đều theo không kịp.
Hai người đồng thời rơi xuống đất, chấn động đến mặt đất sụt lún, phạm vi ngàn dặm trực tiếp sụp đổ, kẽ đất kéo dài ra, mở rộng giống như mạng nhện, trong chớp mắt đã lan khắp mấy vạn dặm, mấy chục toà thành trì phương xa bị ảnh hưởng đến, bụi đất ngập trời, để thiên địa quay về thời kỳ Hồng Hoang, vẩn đục không rõ tình huống.
Trong bụi đất cuồn cuộn, huyết phong chợt hiện, khí kình màu đen như từng lưỡi đao cong quét ngang từng hướng đi.
Diệp Thanh Chi treo lơ lửng ở giữa không trung, khẩn trương xem chiến.
Nàng từng nghe nói tên Thái Sử Trường Sách, thiếu chủ Thái Sử tộc, cũng là thiên kiêu mạnh nhất Thái Sử tộc đương thời, là số ít thiên kiêu được Diệp Thần Không công nhận.
Biết được Thái Sử Trường Sách lợi hại, nàng mới lau một vệt mồ hôi cho Diệp Chiên, tại Huyền Hoàng Đại Thiên Địa, tên tuổi Thái Sử Trường Sách quả thật lớn hơn Diệp Chiến rất nhiều.
Oanh!.
Thiên địa phần cuối bộc phát ra cột máu khủng bố trùng thiên, đường kính khó mà ước lượng, để sơn nhạc phương xa lộ ra vô cùng thấp bé, cột máu xông mở lôi vân, liên tiếp trời đất.
- Diệp Chiến, ngươi chỉ có chút năng lực ấy?
Thái Sử Trường Sách khinh miệt cười nói, chỉ thấy hắn bay lên từ trong cột máu, từng con huyết trùng ngưng tụ thành huyết giáp, hắn khinh miệt nhìn xuống Diệp Chiến phía dưới.
Diệp Chiến quỳ một chân trên đất, chịu đựng lấy vô số khí kình màu máu trùng kích, phế tích xung quanh không ngừng sụp đổ.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, chậm rãi đứng dậy, từng đạo khí kình màu trắng theo trong cơ thể hắn lao ra, như vòng khí khuếch tán, cực tốc tan biến, không ngừng lặp lại, mỗi lần lặp lại, khí thế của hắn sẽ tăng cường một đoạn dài.
Đông! Đông! Đông...
Tiếng tim đập trầm trọng quanh quẩn giữa thiên địa, Thái Sử Trường Sách nghe được động dung, hắn tựa hồ suy nghĩ cái gì, trừng to mắt, giận dữ nói:
- Niết Bàn Chí Nguyên Công! Làm sao có thể! sao hắn lại có thể truyền thụ tuyệt học này cho ngươi.
Khuôn mặt Thái Sử Trường Sách vặn vẹo, mặt lộ vẻ ghen ghét, phẫn hận.
Tóc đen trên đầu Diệp Chiến tung bay, ánh mắt lạnh lùng, khí thế của hắn lần nữa tăng vọt một đoạn dài, trực tiếp đánh xơ xác cột máu khủng bố, sóng khí quét ngang trăm vạn dặm, ngay cả vùng biển phương xa đều nhấc lên sóng biển.
Thiên binh thiên tướng thi triển khí vận quân trận, bảo vệ thành trì phía dưới, nhưng dù cho như thế, hai người này chiến vẫn ảnh hưởng đến nhiều người hơn.
Diệp Chiến đột nhiên tan biến tại chỗ, Thái Sử Trường Sách vô ý thức quay người, huy chưởng đánh tới.
Phịch một tiếng!
Thái Sử Trường Sách như thiên thạch vũ trụ rơi xuống, nện xuyên mặt đất, Diệp Chiến trôi nổi ở trên không trung, hai mắt nhìn xuống, chỉ thấy trong hai mắt của hắn tràn đầy tơ máu, làn da xuất hiện vết máu mắt thường có thể thấy.
Diệp Chiên lần nữa biến mất.
Oanh!
Đại địa lay động mãnh liệt, Đế Xương, Diệp Thanh Chi đám người chỉ nhìn thấy phần cuối đại địa nhấc lên sóng bụi cuồn cuộn, kinh thiên động địa.
Thái Sử Trường Sách cùng Diệp Chiến đại chiến như thượng cổ thần minh đang chiến đấu, những người khác mặc dù ở phương xa xem chiến, cũng theo đó vô cùng lo sợ, kinh hồn động phách.
Khí tức hủy diệt, sát ý tùy ý trong phế tích, hai người còn đang kịch đấu.
Thái Sử Trường Sách cấp tốc kéo dài khoảng cách, nhưng tốc độ của Diệp Chiến càng nhanh, cấp tốc giết tới trước mặt hắn, một tay bắt lấy khuôn mặt của hắn, đè hắn thân thể xuống đất, một đường đi vòng quanh, xé rách đại địa.
Đếm không hết huyết trùng bay ra từ trong tay áo Thái Sử Trường Sách, bao phủ Diệp Chiến, nhưng một giây sau, huyết trùng đều hóa thành tro bụi, chỉ thấy khí tức quanh thân Diệp Chiến tiêu tán huyết khí, đó là khí huyết của hắn đang thiêu đốt.
Ầm!
Thái Sử Trường Sách một cước đạp Diệp Chiến ra ngoài, hai bên kéo ra khoảng cách trăm dặm, Diệp Chiến cấp tốc ổn định thân ảnh, chẳng qua vỗ vỗ áo bào của mình, cũng không có bị thương.
Thái Sử Trường Sách ngừng trên không trung, há mồm thở dốc, hắn hoảng sợ nhìn về phía Diệp Chiến, trong lòng ghen ghét dữ dội, phẫn nộ quát:
- Ngươi điên rồi sao?
- Chẳng qua là ba lần niết bàn, ngươi liền sợ rồi?
Diệp Chiến dậm chân đi tới, khí huyết bùng cháy, như Ma Thần hàng thế, bụi đất, sóng khí dọc đường không thể che đậy thân ảnh của hắn.
Thái Sử Trường Sách cắn răng, một tay xé mở áo bào trên lồng ngực, tay phải đập vào trên lồng ngực, trong chốc lát, huyết khí cuồng bạo phát ra từ đầu ngón tay, khuôn mặt hắn dữ tợn, nói:
- Ngươi đã sắp điên, ta sẽ bồi ngươi điên, nhìn một chút là Niết Bàn Chí Nguyên Công của ngươi mạnh, hay là Huyết Ma Giải Thể Công của ta càng sâu hơn một bậc.
Giờ khắc này, Thái Sử Trường Sách quên đi Thiên Đình, quên đi thiên địa, trong mắt chỉ còn lại có Diệp Chiến.
Ánh mắt Diệp Chiến lạnh lùng, hóa thành từng đạo tàn ảnh, nhanh chóng tới gần Thái Sử Trường Sách.
Lánh lánh lánh...
Một hồi tiếng chuông đột nhiên vang lên, thiên địa đột nhiên yên tĩnh, Thái Sử Trường Sách đình trệ động tác, Diệp Chiến cũng lập tức dừng lại, hai người hốt hoảng.
- Tội gì ảnh hưởng đến phàm nhân.
Một đạo âm thanh đạm mạc vang vọng ở giữa đất trời, khiến cho mọi người giật mình tỉnh lại.
Diệp Chiến quay đầu nhìn lại, trừng to mắt, mặt lộ vẻ không thể tin được, trong hai con mắt của hắn phản chiếu một thân ảnh vĩ ngạn.
Lôi vân trên trời gạt ra, một thân ảnh vĩ ngạn thần thánh đứng ngạo nghễ phía trên đám mây, cao tới vạn trượng, sau lưng có hạo nhật lơ lửng, ánh nắng chói mắt che đậy mặt mũi của hắn, để tất cả mọi người giữa thiên địa không cách nào thấy rõ hình dáng của hắn.