← Quay lại trang sách

Chương 781 Thiên Hàng sơn, thần phủ buông xuống (1)

Diệp Thần Không bị trục xuất nhiều năm, vì sao lại có Niết Bàn Chí Nguyên Công lưu truyền đi xuống?

Bạch y nam tử kinh ngạc hỏi, mười phần không hiểu.

Nam tử già nua được xưng Thiên Tôn đạm mạc nói:

- Có lẽ Niết Bàn Chí Nguyên Công cũng không phải nhất mạch đơn truyền, dù sao Thần Võ giới hiểu rõ đối về công pháp này cũng đến từ lời nói từ một bên của Diệp Thần Không.

Bạch y nam tử yên lặng hắn không tiếp tục hỏi nhiều, mà đứng dậy rời khỏi, cấp tốc tan biến trong lam diễm, không còn tư thái thong dong như trước đó.

Thiên Tôn thì nhắm mắt, tiếp tục thối luyện thể phách.

Thiên Tử La Hồng hoàng triều bị Đạo Tổ trấn áp dưới núi, dẫn tới La Hồng hoàng triều chấn động, trận chiến kia liên lụy quá nhiều dân chúng vô tội, Đạo Tổ mặc dù thi triển thần thông, cũng chỉ có thể cứu sống lại những thi thể có thân thể hoàn chỉnh, La Hồng hoàng triều vẫn ở vào bên trong khói mù.

Bởi vì Đạo Tổ ra tay, tín đồ hương hỏa trong La Hồng hoàng triều càng ngày càng nhiều, Thái Tử La Hồng hoàng triều đăng cơ, đang vững chắc triều chính cùng giang sơn, lại không cách nào ngăn chặn khí thế này.

Sơn nhạc trấn áp Diệp Chiến cũng cấp tốc truyền ra Vô Tận Hải Dương, được người xưng là Thiên Hàng sơn, bởi vì Thiên Đình nghiêm lệnh cấm tất cả mọi người tiến hành chiếu cố đặc thù Diệp Chiến, dẫn đến Diệp Thanh Chi không thể tiến đến thủ hộ, chỉ có thể tình cờ đưa chút lương thực, nhưng võ giả, bách tính lại có thể tự do lên núi, thăm hỏi Diệp Chiến, phần lớn người đều không chút kiêng kỵ giận mắng Diệp Chiến, phát tiết tâm tình của mình.

Thiên Hàng sơn đã sinh ra một vị sơn thần, chính là Lô Trú trước đó, cũng là hắn ngầm đồng ý loại cảnh tượng này, mục đích đúng là để Diệp Chiến cảm thụ lửa giận cùng oán hận của dân gian.

Mới đầu, Diệp Chiến giận không kềm được, nhưng hắn không thể bước ra động thất, chỉ có thể không có năng lực cuồng nộ.

Cho đến mấy năm sau, hắn bình tĩnh trở lại, bắt đầu nghĩ lại chính mình.

- Tão tổ, ta thật làm sai sao?

Diệp Chiến nghe một đôi mẹ con đang giận mắng ở ngoài cửa hang, trong lòng bao la mờ mịt.

Diệp tộc lão tổ thở dài nói:

- Xác thực sai, Diệp tộc không nên có tâm thái hơn người một bậc, nhớ ngày đó, Diệp tộc cũng là quật khởi từ phàm nhân, từng bước một đi đến hôm nay, vĩnh viễn không nên coi thường lực lượng của phàm nhân.

Nghe âm thanh trong đầu, Diệp Chiến yên lặng.

Lúc này, hắn bỗng nhiên nhìn thấy đứa bé kia cởi quần đi tiểu vào mình, nước tiểu mang theo hơi nóng xuyên qua cấm chế cửa hang, rắc vào trong động, một mùi khai nồng đậm để khóe miệng hắn co giật.

- Thủ đoạn của Đạo Tổ thật không tầm thường, người vào không được, nhưng lương thực, cứt đái, trứng thối lại có thể...

Diệp tộc lão tổ tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói, chuyển hướng nói tiếp:

- Cũng đúng, chỉ có dạng này, ngươi mới xem như bị trừng phạt, bằng không ngươi trôi qua năm trăm năm quá dễ chịu.

Diệp Chiến hít sâu một hơi, không nhìn mẹ con ở cửa động nữa, mà bắt đầu tĩnh toạ luyện công.

- Ta còn có thể luyện công, đã nói Đạo Tổ cũng không có mang thù tại ta, lão tổ, ngài nói, ta có tính thiếu hắn một món nợ ân tình hay không?

- Tự nhiên tính, ngọn núi này là trừng phạt ngươi, cũng là bảo hộ ngươi, ngươi tự tiện thi triển Niết Bàn Chí Nguyên Công, tất nhiên sẽ rước lấy phiền toái, lại xem Đạo Tổ đến lúc đó có thể ra tay hay không, nếu ra tay, tiểu gia hỏa gọi Thái Sử Trường Sách nói không có sai, đầu nhập vào Thiên Đình là chuyện tốt, Diệp tộc cần phải có cường giả bảo hộ.

- Nếu như hắn thật có thể bảo hộ chúng ta, ta tất nhiên sẽ không quên ân tình của hắn, địch nhân của hắn sẽ trở thành địch nhân của ta.

Ánh mắt Diệp Chiến trở nên kiên định, nói lời này từ trong lòng, cũng không phải nịnh nọt Đạo Tổ.

Diệp tộc lão tổ cảm khái nói:

- Ta ngược lại thật ra tò mò lai lịch của hắn, Huyền Hoàng Đại Thiên Địa khi nào có tồn tại như vậy, năm đó ta đi theo Thần Không, tung hoành vạn năm cũng chưa từng nghe tới tên Đạo Tổ.

Trong mắt Diệp Chiến lộ ra vẻ hướng tới.

Gặp được Đạo Tổ, hắn mới hiểu được nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên như thế nào.

Một ngày này, Mộ Linh Lạc mang theo Bạch Long trở lại Tử Tiêu cung, Khương Trường Sinh mở mắt nhìn về phía nàng, nàng lúc này đi tới, tò mò hỏi thăm chuyện của Diệp Chiến.

Nếu Khương Trường Sinh không mở mắt, nàng cũng không dám tùy tiện quấy rầy hắn tu hành.

Mặc dù Khương Trường Sinh không có nghiêm lệnh cấm, nhưng Mộ Linh Lạc có thể nhìn ra được hắn cực kỳ để ý tu hành, trong ngày thường sẽ tận lực không đi quấy rầy hắn.

- Hắn có tội, nhưng tội lỗi này không coi là cái gì, dù sao hắn là Thiên Tử, nếu hắn có thể sai đường biết quay lại, tạo phúc cho bách tính La Hồng hoàng triều, càng hữu dụng hơn so với việc giết hắn.

Khương Trường Sinh nói khẽ, đối với Diệp tộc, hắn cảm thấy rất hứng thú. Diệp tộc bị đuổi giết, tất nhiên ghi hận Thần Võ giới, hắn nhất định đối địch với Thần Võ giới, kẻ địch của Thần Võ giới có thể hóa thành lực lượng của hắn.

Trên đường Thiên Đình mạnh mẽ cũng không thể chỉ dựa vào bồi dưỡng, cũng cần thu nạp cường giả, dĩ nhiên, vô luận thực lực mạnh cỡ nào, gia nhập Thiên Đình, liền phải làm lên từ tầng dưới chót, trừ phi có đại công đức trên người.

Mộ Linh Lạc cười nói:

- Ta chẳng qua tò mò vì sao muốn trấn áp năm trăm năm?

Khương Trường Sinh ra vẻ cao thâm mạt trắc, nói:

- Năm trăm năm hết sức huyền diệu, có thể tôi luyện tâm tính Hầu Tử, huống chỉ là hắn.

- Hầu Tử? Hầu Tử nào?

- Đây là cấm kỵ vạn cổ, không thể nói trước.

- Được.

Sau đó, Khương Trường Sinh bắt đầu quan tâm tình huống tập võ của nàng. Những năm qua mang theo Bạch Long du lịch thiên địa, võ đạo của Mộ Linh Lạc tăng tiên không ít, cũng thuận tiện chiêu nạp một nhóm tiên tử.

Nữ tử có thể đi vào Thiên Đình làm tiên tử đều có tư chất bất phàm, dù sao nữ tử có công đức quá nhiều, trên cơ sở chính là xem tư chất, chuyện này hết sức tàn khốc, nhưng cũng là hiện thực.

Mộ Linh Lạc hỏi chuyện tiên thần có thể thành thân hay không, Khương Trường Sinh cũng không có phản đối, bất quá nhất định phải chế định thiên quy tương quan, tránh cho tiên thần bất hoà.