← Quay lại trang sách

Chương 784 Long Vương hải dương, Thần Phủ sợ hãi (2)

Nếu Hóa Long, liền nên đổi tên, chủ nhân, ngài ban tên cho chúng nó đi.

Bạch Kỳ ân cẩn nói.

- Cho họ Ngao đi, tên do ngươi định.

- Ngao?

Bạch Kỳ tò mò, trong đầu đi theo hiện ra chữ Ngao, đây là cách làm của thần niệm của Khương Trường Sinh, dù sao chữ cùng âm quá nhiều, để tránh nó hiểu sai.

Trên đại thảo nguyên rộng lớn vô ngần, vụn cỏ cuốn trời, bụi đất tung bay, mặt đất rung động không ngừng, theo trung tâm bị chấn động nhìn lại, chỉ thấy Viêm Chủ tĩnh toạ ở giữa không trung, mặt đất phía dưới sụp đổ, dung nham đang cuồn cuộn, từng đầu khí tức nóng bỏng như vòi rồng chui vào trong cơ thể hắn.

Theo Viêm Chủ hô hấp, liệt diễm theo miệng mũi bắn ra, mái tóc dài của hắn đều như liệt diễm chập chờn, hỏa diễm mơ hồ rõ ràng.

- Không hổ là Địa Nguyên thần quyết của Viêm tộc, đoạt thiên địa tạo hóa, tiểu tử, ngươi quả thật chọn đúng thời điểm.

Một tiếng cười lạnh truyền đến, Viêm Chủ cả kinh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Quý Thần Phủ trôi nổi ngoài trăm trượng, giống như cười mà không phải cười nhìn chằm chằm hắn.

Viêm Chủ động dung, lúc này đứng dậy hành lễ, nói:

- Bái kiến thần phủ, sao ngài lại tới đây?

Quý Thần Phủ nói:

- Tự nhiên có chuyện muốn tới, nghe nói hậu nhân Diệp tộc cũng đã hạ giới, ngươi có biết ở giới nào?

Viêm Chủ trả lời:

- Hẳn đang ở Thái Hoang võ giới, thần phủ muốn muốn đối phó hắn?

Quý Thần Phủ hờ hững nói:

- Bò sát mà thôi, tự nhiên không phải vì đối phó hắn mà tới.

Hắn đánh giá Viêm Chủ, ánh mắt lập loè hàn mang.

Viêm Chủ âm thầm cảnh giác, nói:

- Thần phủ có chỉ thị gì không?

Quý Thần Phủ không có trả lời, mà trừng trừng nhìn chằm chằm hắn, giữa bầu không khí hai người trở nên vi diệu.

Rất lâu.

Quý Thần Phủ đánh vỡ yên lặng, cười nói:

- Không tệ, hậu sinh khả uý, chờ chuyện lần này, có thể tới bái phỏng ta, ta sẽ thưởng ngươi một phần cơ duyên.

Nghe vậy, Viêm Chủ kinh hỉ, vội vàng bái tạ.

Quý Thần Phủ đi theo tan biến trên không trung, Viêm Chủ thở dài một hơi, một lần nữa tĩnh toạ, tiếp tục hấp thu địa mạch hỏa khí.

- Thần phủ làm sao hạ giới, chẳng lẽ Diệp tộc náo ra chuyện gì?

Ánh mắt Viêm Chủ lấp lánh, trong lòng kinh nghi.

Thái Sử tộc, Diệp tộc, Vạn Cổ Sát Tinh đều xuất hiện, để cuộc chiến võ giới lần này phức tạp hơn bao giờ hết, rõ ràng có kỳ quặc.

Viêm Chủ nghĩ mãi mà không rõ, nhưng hắn càng ngày càng vui mừng, may mắn mình không có tùy tiện hành động, mà trước làm bản thân mạnh lên.

Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, tiếp tục luyện công.

Tuế nguyệt trôi qua.

Diệp Chiến đã bị trấn áp ba mươi năm, ba mươi năm trôi qua, người đến đây thóa mạ hắn càng ngày càng ít, càng nhiều hơn chính là tò mò mà tới, tên Thiên Hàng sơn cũng truyền ra Vô Tận Hải Dương, trở thành nơi mang tính tiêu chí của La Hồng hoàng triều, sơn thần Lô Trú còn có cảm tình với La Hồng hoàng triều, thế là mượn cơ hội kiếm tiền, muốn lên Thiên Hàng sơn đều phải đóng tiền, mà chỗ tiền kiếm được đều sẽ đưa vào trong dân chúng, không có đi qua tay triều đình, điều này cũng làm cho bách tính càng ngày càng cảm kích hắn.

Lô Trú làm việc thiện cũng mang đến càng nhiều danh vọng tốt cho Thiên Đình.

Trong động.

Diệp Chiến đang luyện công, hồn thể của Diệp tộc lão tổ phiêu phù ở bên cạnh.

- Lão tổ, Niết Bàn Chí Nguyên Công tuy mạnh, nhưng cái giá quá nghiêm trọng, có biện pháp nào giải quyết hay không?

Diệp Chiến cười khổ nói, năm đó niết bàn bốn lần, khiến cho thực lực hắn tăng vọt, nhưng ba mươi năm trôi qua, trong cơ thể hắn vẫn có ám tật, khiến cho hắn khổ không thể tả.

Diệp tộc lão tổ vuốt râu cười nói:

- Tại Huyền Hoàng Đại Thiên Địa, từ xưa đến nay, tuyệt học dính đến chữ Nguyên đều không đơn giản, nguyên có hàm nghĩa bản nguyên quy tắc thiên địa, Niết Bàn Chí Nguyên Công có thể danh chấn vạn cổ, tự nhiên không có đơn giản như ngươi nhìn thấy, ngươi chẳng qua mới nhập môn mà thôi, chờ ngươi chân chính nắm giữ, những cái giá lớn kia sẽ tan biến.

Diệp Chiến nghe xong, lập tức an tâm không ít, có thể giảm bớt đại giới liền tốt.

Bất quá Niết Bàn Chí Nguyên Công không có dễ dàng tu hành, trước mắt hắn đã gặp được bình cảnh.

Diệp tộc lão tổ đang muốn mở miệng, bỗng nhiên cảm nhận được cái gì, lập tức chui vào trong cơ thể Diệp Chiến, Diệp Chiến hồ nghi, không khỏi nhìn về phía cửa hang.

Một lát sau, tiếng bước chân truyền đến.

Chỉ thấy Quý Thần Phủ chậm rãi đi đến cửa hang, ánh mắt như ưng, chăm chú nhìn Diệp Chiên.

Bốn mắt nhìn nhau, Diệp Chiến nhíu mày hỏi:

- Các hạ là người nào?

Hắn có thể cảm giác được đối phương thật không đơn giản, tuyệt không phải người hạ giới.

Quý Thần Phủ đánh giá hắn, tự nhủ:

- Lưu lại khí tức niết bàn, mặc dù mỏng manh, nhưng xác thực tổn tại, thật sự là không thể tưởng tượng nổi, Thiên Nguyên Cực Võ đã luyện được thần công như vậy, năm đó Diệp Thần Không cũng chỉ đến như thế.

Nghe được lời đối phương, Diệp Chiến càng căng thẳng hơn.

- Đối phương là thần phủ, năm đó ta đi theo Thần Không từng gặp được, hắn tuy là bại tướng dưới tay Thần Không, nhưng thực lực tuyệt không phải ngươi có thể địch.

Âm thanh Diệp tộc lão tổ vang lên trong đầu Diệp Chiến, ngữ khí ngưng trọng.

Sắc mặt Diệp Chiến trong nháy mắt khó coi, hắn biết thần phủ ý vị như thế nào.

Quý Thần Phủ chậm rãi lộ ra nụ cười, cười đến tràn ngập lạnh lẻo, hắn nhìn chằm chằm Diệp Chiến, cười nói:

- Tiểu tử, đi theo ta đi!

Hắn cất bước đi đến, muốn mạnh mẽ xông vào trong phòng.

Oanh!

Hắn bỗng nhiên lui lại một bước, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Vẻ mặt Diệp Chiến trở nên cổ quái.

Quý Thần Phủ lúc này huy chưởng chụp về phía cửa hang, đánh về phía cấm chế vô hình, lại là một tiếng vang thật lớn, ngọn núi rung động, nhưng cũng không có sụp đổ, cấm chế ngoài cửa động càng không có phá toái, Quý Thần Phủ lần nữa bị chấn động đến lui lại hai bước.

- Làm sao có thể!