← Quay lại trang sách

Chương 792 Thần Võ giới cùng luân hồi (2)

Khương Trường Sinh chú ý tắc lực tới quy lượng xung quanh Địa Phủ đang tăng cường, cứ thế mãi, Địa Phủ sẽ độc lập hình thành một vùng không gian, khi đó liền thật chính là âm dương tương cách, đây cũng là biện pháp mà quy tắc luân hồi bảo hộ địa phủ.

Diệt Thế thụ một mực đợi ở bên cạnh địa phủ, hấp thu khí vận Thiên Cảnh cùng khí vận Địa Phủ, thực lực hắn một mực đang tăng nhanh như gió, nó thậm chí đang cảm ngộ lực lượng luân hồi, ngày sau có lẽ có thể trở thành chỗ giao giới của âm dương hai giới.

Có Cường Lương tộc trợ giúp Thiên Cảnh, Thiên Đình không có ra tay, thiên binh thiên tướng có nhiều thời gian luyện công, tăng lên chiến lực.

Vô Tận Hải Dương, Thiên Hàng sơn.

Bên trong Động thất.

Diệp Chiến hướng đầu xuống đất, hai tay đặt sát vào trên lồng ngực, dựng ngược trên mặt đất, thân thể thẳng tắp như núi.

Diệp tộc lão tổ phiêu phù ở một bên, chỉ điểm hắn luyện công.

- Lão tổ, lực lượng niết bàn quá không ổn định, ta thật có thể hoàn toàn nắm giữ sao?

Diệp Chiến mở mắt, thống khổ hỏi.

Giờ phút này, lực lượng niết bàn đang chạy loạn trong cơ thể hắn, không kiêng nể gì cả, khiến cho hắn cực kỳ thống khổ.

Diệp tộc lão tổ cười ha hả nói:

- Sợ cái gì, trên đời không có thiên tư tuyệt đối, những kim thiên vang dội cổ kim kia đều trải qua không biết bao nhiêu khổ nạn mà người thường không biết leo lên, năm đó Thần Không cũng như thế, chút thống khổ mà ngươi đang chịu so với hắn, quả thật còn kém xa, mà ngươi là bị động tiếp nhận, Thần Không là chủ động tiếp nhận.

Diệp Thần Không.

Diệp Chiến vừa nghe đến cái tên này, trong mắt dây lên đấu chí.

- Lão tổ, ngài nói, Đạo Tổ cũng ăn thật nhiều đau khổ sao? Hắn xem như thiên kiêu à, trước đó vị nữ tử của Thường tộc kia không phải đã nói rồi sao, Đạo Tổ luân hồi bách thế, ở kiếp này mới hơn sáu trăm tuổi, còn trẻ hơn so với ta.

Diệp Chiến bỗng nhiên suy nghĩ Đạo Tổ, nhịn không được hỏi.

Diệp tộc lão tổ cau mày nói:

- Chuyện luân hồi xác thực tồn tại, đây cũng là lĩnh vực mà Thần Võ giới vẫn muốn đánh hạ, nhưng theo ta được biết, Thần Võ giới còn không thể hoàn toàn chưởng khống luân hồi, Vạn Cổ Sát Tinh đủ mạnh, sau khi luân hồi cũng như một sinh mạng mới, nếu như Đạo Tổ thật luân hồi bách thế, còn có thể bảo trì trí nhớ, chậc chậc, thật khó tưởng tượng bản tôn hắn là cảnh giới gì, tất nhiên là tồn tại đỉnh tiêm bên trong Huyền Hoàng Đại Thiên Địa.

Diệp Chiến nghe xong, trong mắt lộ ra vẻ kính nể.

Trong khoảng thời gian này, Thường Dao Lăng thường xuyên đến thăm hắn, thuận tiện nói khoác sự tích cùng mạnh mẽ của Đạo Tổ, mặc dù võ giới tranh đấu không mạnh bằng Huyền Hoàng Đại Thiên Địa, nhưng bản thân đơn thuần ở hoàn cảnh mà nói, Đạo Tổ ở kiếp này đối mặt nguy hiểm càng thêm gian nan, bởi vì vì Đạo Tổ chỉ có thể dựa vào chính mình.

Mạnh như Diệp Thần Không, trước khi quật khởi đó cũng dựa vào Diệp tộc bảo hộ.

Diệp Chiến suy nghĩ mình cùng Đạo Tổ quyết đấu, Đạo Tổ mở một mặt lưới, không có giết hắn, lại nghĩ tới Quý Thần Phủ, có đi không về.

Tồn tại mạnh mẽ như thế và hắn vô thân vô cố, lại nguyện ý bảo hộ hắn.

Thường Dao Lăng nói qua, Thiên Đình có không ít tiên thần đều từng là kẻ địch của Đạo Tổ, nhưng chỉ cần làm việc rõ ràng, Đạo Tổ đều nguyện mở một mặt lưới, thậm chí cho cơ duyên.

Đây là lòng dạ bực nào?

Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ gặp người dạng này, ngay cả Diệp tộc đối mặt nguy hiểm, cũng sẽ vứt bỏ thiên kiêu mạnh nhất bên trong tộc mình.

Hắn càng nghĩ càng xúc động, trong lòng còn chảy xuôi sự cảm động.

Nhân vật như vậy, người nào không muốn đi theo?

Oanh!

Một tiếng chuông rung động linh hồn vang lên trong đầu Diệp Chiến, đinh tai nhức óc, ngay sau đó hắn liền nghe đến một tiếng vọng to rõ:

- Thiên địa chưa mở ta trước tiên ở, Đại Đạo Tam Thiên ta độc lĩnh.

- Kê cao gối mà ngủ Huyền môn cửu trọng thiên, điểm hóa Đạo Môn lập thành tiên.

Diệp Chiến nhắm mắt, cả người lâm vào trạng thái hốt hoảng, thân thể vô ý thức rơi xuống.

Diệp tộc lão tổ kinh ngạc nhìn về phía hắn, không rõ sao hắn lại vậy. Đây là ngủ thiếp đi? Làm sao trò chuyện một chút liền ngủ mất rồi?

Hồn thể hắn mặc dù trốn ở trong cơ thể Diệp Chiến, nhưng không thể nhìn trộm linh hồn của Diệp Chiến, hai người nhiều nhất trao đổi ở trong lòng.

Sau khi tiến vào Thần Du đại thiên địa, tâm lý Diệp Chiên liền đình chỉ chuyển động, ý thức linh hồn đi vào thiên địa rộng lớn trong mộng.

...

Bên trong Tử Tiêu cung, Khương Trường Sinh đang luyện công.

Hắn bỗng nhiên cảm nhận được cái gì, mở choàng mắt, nhấc mắt nhìn đi, Thiên Địa Vô Cực Nhãn xuyên thấu bầu trời, tầm mắt đi vào thiên ngoại.

Phía sau Thiên Hà xoắn ốc, trong hư không tối tăm sáng lên một đôi mắt tinh hồng vô cùng to lớn, để thiên địa võ giới lộ ra nhỏ bé như hạt cát.

Lại là đôi mắt này.

Khương Trường Sinh chấn động trong lòng, chẳng lẽ đối phương là Bộ Thiên Tôn sau lưng Quý Thần Phủ?

Hắn lúc này ở trong lòng diễn toán thực lực của đối phương, đối phương vẫn như cũ không ở bên trong phạm vi hệ thống diễn toán.

Như thế nói, đôi mắt này cũng không phải chân thực, dù sao vùng hư không này đã bên trong phạm vi hệ thống diễn toán.

Khương Trường Sinh đang đang suy đoán, cặp tinh hồng nhãn bỗng nhiên nhắm lại, biến mất không thấy gì nữa, giống như chưa bao giờ xuất hiện qua.

- Xem ra ngàn năm kỳ hạn sẽ sớm kết thúc.

Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ, lần đầu tiên đối phương có thể là hoài nghi, lần thứ hai giám sát, không có khả năng lại là hoài nghi, chắc chắn làm ra hành động.

Thần Phủ ngã xuống ảnh hưởng vẫn rất lớn.

Khương Trường Sinh cảm thấy không thể chờ đợi thêm nữa.

Cũng không thể chờ kẻ địch sắp đến, mới bắt đầu chuẩn bị chạy trốn. Hắn lúc này sáng tạo một bộ phân thân, phân thân có được trí nhớ của hắn, có thể dựa theo trí nhớ Quý Thần Phủ, Thái Sử Trường Sách đi tới Huyền Hoàng Đại Thiên Địa tìm kiếm hư không thích hợp.

Hắn để phân thân biến thành bộ dáng của Quý Thần Phủ, nhảy ra hư không, chạy tới đỉnh Thiên Hà xoắn ốc, thần không biết quỷ không hay chui vào bên trong quang vân trên đỉnh Thiên Hà.