← Quay lại trang sách

Chương 813 Không còn sót lại chút gì, Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa (1)

Cảm thụ tuyệt vọng đi!

Câu nói này vang vọng trong tai của mọi người, vô cùng vang dội, rung động lòng người.

Trăm vạn võ giả trừng to mắt, Lý Thương Hải, Mạc Bất Nghịch vừa thi triển ra tuyệt học của mình, một luồng ánh sáng cực mạnh lấp lánh khuôn mặt của bọn hắn.

Đó là cái gì?

Trong lòng bọn họ đồng thời hiện ra hoang mang, thậm chí không kịp hoảng sợ.

Bên trong tầm mắt của bọn họ, theo Khương Trường Sinh giậm chân một cái, một cỗ cường quang từ trong cơ thể hắn bùng nổ, như một khỏa quả cầu ánh sáng kịch liệt bành trướng, dùng tốc độ mà trăm vạn võ giả không kịp phản ứng cấp tốc bao phủ bọn hắn.

Lữ Thần Châu bản thân bị trọng thương, mặc dù có thể phản ứng lại, nhưng thân thể không kịp chạy trốn.

- Đáng giận…

Lữ Thần Châu trừng to mắt, mặt mũi tràn đầy kinh sợ, vẻ không cam lòng.

Hắc ám hư không trở nên tái nhợt, mất đi màu sắc khác, hết thảy đều biến mất.

Không biết đi qua bao lâu, có lẽ trong nháy mắt, cũng có lẽ là thiên thu vạn đại.

Tái nhợt tan biên, thay vào đó là hắc ám cực hạn.

Lữ Thần Châu đột nhiên mở mắt, phát hiện mình đứng ở trong bóng tối tuyệt đối.

Hắn quay đầu nhìn lại, nhìn thấy thân ảnh Đạo Tổ, hắn vô ý thức mong muốn chiến đấu, kết quả phát hiện mình vô lực tiến lên.

- Ngươi làm cái gì?

Lữ Thần Châu run giọng hỏi, trong lời nói tràn ngập hoảng sợ cùng phẫn nộ.

Trăm vạn võ giả không còn sót lại chút gì, nguyên lai mảnh vũ trụ Hạ Giới này là không có như thế này.

Khương Trường Sinh hỏi:

- Ngươi có biết ta phạm phải sai lầm gì?

Lữ Thần Châu cắn răng nói:

- Ngươi tru diệt Bộ Thiên Tôn, tru diệt đầu nguồn Thiên Hà, tội không thể tha!

- Vì sao ta muốn làm như vậy?

- Ta thế nào biết ngươi vì sao muốn làm như vậy.

- Xem ra ngươi cái gì đều không rõ ràng, chỉ vì truy cầu lực lượng cường đại hiệu lực vì Thần Võ giới, đã như vậy, vậy ngươi cũng không cần truy vấn chân tướng.

Khương Trường Sinh lời nghe được lời Lữ Thần Châu thì nhíu mày, tỉnh táo lại.

Trên thực tế, hắn biết rõ những tên thối nát bên trong Thần Võ giới kia, nhưng hắn cảm thấy đây là điều bình thường, phía dưới bất kỳ quyền lực gì đều có đen liền có trắng, tổng sẽ xuất hiện người vô tội.

- Ngươi như truy cầu chân tướng, vậy tự mình đi thăm dò, nếu như ngươi muốn theo đuổi lực lượng mạnh hơn, vậy thì ngẫm lại ta tồn tại để Thần Võ giới không làm gì được.

Khương Trường Sinh vừa dứt lời, Lữ Thần Châu mãnh liệt thức tỉnh.

Lần nữa mở mắt, hắn trở lại vũ trụ Hạ Giới trước đó, hắn quay đầu nhìn lại, cách đó không xa còn có một thân ảnh, đó chính là Lý Thương Hải.

Lý Thương Hải sững sờ tại chỗ, vẻ mặt ngốc trệ, thật lâu không thể lấy lại tinh thần.

Lữ Thần Châu kinh ngạc, không rõ đối phương làm sao sống được, hắn biết được mình sở dĩ sống sót, là bởi vì bị Đạo Tổ nhìn trúng thiên tư, chuyện như vậy hắn trải qua.

Nhưng người này thì sao?

Thoạt nhìn thường thường không có gì lạ.

Lữ Thần Châu đi theo động dung, hắn phát hiện cái gì, mặt lộ vẻ vẻ kinh hãi.

Không còn có cái gì nữa.

Ngay cả không gian cũng không có.

Thân là Thượng Nguyên thần thể, hắn đối cực kỳ mẫn cảm quy tắc không gian, nhưng bây giờ hắn cảm giác không thấy, nói cách khác, bên trong đây, hắn đã không thể thi triển đi ra Thượng Nguyên thần lực.

Hắn lúc này đi vào trước mặt Lý Thương Hải, hỏi:

- Ngươi có tốt không?

Lý Thương Hải lấy lại tinh thần, nói:

- Ta không sao, chỉ là bọn hắn…

Ánh mắt Lữ Thần Châu phức tạp, nói:

- Hẳn là đều đã chết.

Lý Thương Hải như bị sét đánh, trong miệng lẩm bẩm nói:

- Mạc Bất Nghịch.

Lữ Thần Châu nhìn chằm chằm hắn, vẫn đang tự hỏi sao hắn lại sống được....

Mạc Bất Nghịch mơ một giấc mơ, mơ thấy mình tham gia một trận đại chiến, kẻ địch mạnh mẽ chưa từng có, cường đại như Lữ Thần Châu để hắn sùng kính nhất cũng không có chút nào chống đỡ.

Kẻ địch thi triển một chiêu võ học thần bí, hắn liền chết rồi.

Không chỉ hắn chết, tất cả mọi người đều chết.

Về sau, Mạc Bất Nghịch lâm vào bên trong vô tận ngơ ngơ ngác ngác.

Không biết đi qua bao lâu, Mạc Bất Nghịch đột nhiên bừng tỉnh, thở từng ngụm từng ngụm, hắn chợt phát hiện tầm mắt trước mắt đang nhanh chóng đảo ngược.

Hắn vô ý thức quay đầu nhìn lại, kém chút bị hù chết.

Hắn lại bị một bóng người màu xanh lam dẫn theo, hắn muốn tránh thoát, lại không cách nào làm được.

- Đừng động, trừ phi ngươi muốn chết, ta nhưng không có nhiều kiên nhẫn như vậy.

Bên trong bóng người màu xanh lam truyền ra giọng nói của Khương Trường Sinh, chính là đạo tâm thần chỉ của hắn.

Chính là thần thông của hắn, Đạo Tâm Hóa Thần.

Chỉ cần chỗ thần niệm lan đến, có thể ngưng tụ ra Đạo Tâm thần chỉ, Đạo Tâm thần chỉ tương đương với phân thân, chẳng qua Đạo Tâm thần chỉ không thể trở về cơ thể, tiêu hao không chỉ pháp lực, còn có linh hồn tỉnh lực.

Trước đó quan chiến, hắn đã phát hiện Lý Thương Hải, Lý Thương Hải cùng Mạc Bất Nghịch ở rất gần, nhân quả của hai người cũng hết sức tập trung.

Bởi vì Địa Phủ tồn tại, Khương Trường Sinh liên quan đến lực lượng nhân quả càng ngày càng sâu, quan hệ của hai người có chặt chẽ hay không, xem nhân quả lẫn nhau thì có thể phát hiện.

Hắn có một tia hảo cảm dành cho Lý Thương Hải, thế là cứu luôn Mạc Bất Nghịch.

Đến mức Lý Thương Hải, dựa vào sợi tóc Đại Đạo hóa hình của hắn sống sót, giấu ở bên trong lá bùa.

Những người khác, bao gồm cả năm vị Đại Thiên Tôn, đều tử vong.

Phân thân thi triển Thiên Địa Câu Diệt, hao hết pháp lực còn thừa, như thần thông tự bạo, mạnh như Đại Thiên Tôn cũng phải chết.

Lữ Thần Châu có thể còn sống sót, đó là Khương Trường Sinh lưu thủ, Trần gia Khí Chỉ giấu giếm bộ phận pháp lực, bảo vệ Lữ Thần Châu.

Thiên Địa Câu Diệt dù sao cũng là dùng pháp lực của hắn thi triển, nếu như ngay mình đều phải tiêu diệt sạch, kia chính là thần thông tự sát, tính thực dụng đem giảm bớt đi nhiều.

Không chỉ như thế, trong lúc phân thân còn đang thi triển Thiên Địa Câu Diệt, đồng thời thi triển Đại Đạo Chỉ nhãn, rót vào một đoạn trí nhớ cho Lữ Thần Châu, Lý Thương Hải.