Chương 817 Chương 817: Xuân thu trăm năm, tân sinh Đại Đạo (1)
Tồn tại cổ lão? Trong bóng tối? Chẳng lẽ ngài nói là Hư Không Vô Tận?
Diệp Chiến càng thêm tò mò, Hư Không Vô Tận đối với Huyền Hoàng Đại Thiên Địa người mà nói cũng không xa lạ gì, từ nhỏ đến lớn nghe được, trong truyền thuyết thần thoại, Hư Không Vô Tận là Thâm Uyên, chỗ trục xuất, chỗ tà ác thoát đi.
Diệp tộc lão tổ gật đầu nói:
- Thần Võ giới làm việc bá đạo, làm việc không để lối thoát, nhưng luôn có người thực lực mạnh mẽ, có thể chạy đi, Hư Không Vô Tận chính là chỗ đi tốt nhất, từ khi Huyền Hoàng Đại Thiên Địa thành lập đến nay, Hư Không Vô Tận còn chưa phát động qua kiếp nạn đối với Huyền Hoàng Đại Thiên Địa, đây là chuyện không hợp lý, nói rõ chuyện này chỉ sẽ phát sinh yrong tương lai, ngươi suy nghĩ ngươi một chút, Diệp tộc bị diệt, ngươi có phải cũng muốn báo thù Thần Võ giới hay không?
Diệp Chiến gật đầu.
Mặc dù Diệp tộc cũng không phải bị Thần Võ giới hãm hại, nhưng Thần Võ giới trấn áp Diệp Thần Không, bỏ mặc các tộc bỏ qua chuẩn mực, đây mới là nguyên nhân thực sự để Diệp tộc suy vong, sao hắn lại có thể không hận?
- Nói ra, một vài lão hỏa kế của ta cũng đang ở Hư Không Vô Tận, không biết còn sống hay không.
Diệp tộc lão tổ vuốt râu cảm khái nói, bắt đầu hồi ức trước kia.
Diệp Chiến thì lâm vào trong suy tư.
Việc này nhất định phải nói cho Thiên Đình, có lẽ có thể được cho là một chút công lao.
Vừa hay hắn có quen biết Thiên Tử Thiên Cảnh, Khương Tử Ngọc đã hứa hẹn qua, ngày sau đối phương làm Thiên Đế, sẽ phong hắn làm đại nguyên soái, cái hứa hẹn này để cho hai người rất thân cận.
Diệp Chiến thậm chí còn thu một vị dòng dõi của Khương Tử Ngọc làm đồ đệ, dĩ nhiên, cũng không phải Khương Thiện.
Sau khi Mạc Bất Nghịch bị nhốt vào Thiên Lao, Bạch Kỳ thỉnh thoảng tiến đến chiếu cố, mới đầu Mạc Bất Nghịch còn rất khó chịu, nhưng nghe Bạch Kỳ giảng giải công tích của Ðạo Tổ, hắn lúc này mới ý thức được Đạo Tổ cũng không có hãm hại vũ trụ Hạ Giới, ngược lại cứu vớt chúng sinh vốn nên bị đào thải bên trong cuộc chiến võ giới.
Chân tướng này khiến cho nhận biết của hắn dao động.
Khi Thường Dao Lăng, Thái Sử Trường Sách, Hắc Hầu thay phiên tới chơi, dùng thân phận người trên trời giảng giải chân tướng, hắn triệt để trầm mặc, cũng không náo nữa.
Đối với vị Thiên Nguyên Cực Võ mà Đạo Tổ mang về này, mọi người trong Thiên Cảnh vẫn hết sức hữu hảo, bọn hắn ngầm hiểu lẫn nhau, đều hiểu người này sẽ là chức vị cao trong Thiên Đình lúc sau, không phải ai đều có thể bị Đạo Tổ mang về từ thiên ngoại.
Nhìn thấy Mạc Bất Nghịch bắt đầu luyện công, đám người Thái Sử Trường Sách lúc này mới yên tâm.
Dựa theo thiên quy, Mạc Bất Nghịch tự tiện xông vào Thiên Đình, nhốt tám trăm năm, không có Đạo Tổ phân phó, bọn hắn không dám phóng xuất.
Thật tình không biết, Khương Trường Sinh mang Mạc Bất Nghịch trở về, chẳng qua hứng thú cho phép, chủ yếu là xem ở trên mặt mũi Lý Thương Hải, Lý Thương Hải cũng chỉ là trượng nghĩa ra tay, hắn không cần Lý Thương Hải cứu giúp, cho nên vô luận Lý Thương Hải, hay Mạc Bất Nghịch, trong mắt hắn đều không đáng giá nhắc tới.
Đến mức vì sao lưu hai người bọn họ, không có nguyên nhân.
Hắn nghĩ liền làm.
Mạc Bất Nghịch an phận Thiên Đình không gặp lại phiền toái, thế lực Thiên Đình bắt đầu kịch liệt bành trướng, tùy tùng Thần Giả càng ngày càng nhiều, ngay cả những thiên binh ra ngoài chấp hành nhiệm vụ đều có cơ hội nhận thuộc hạ.
Khương Trường Sinh nghênh đón một lần bế quan lâu nhất từ trước tới nay.
Tính đúng chính là một trăm lẻ bốn năm.
Đây là Khương Trường Sinh ý thức được thời gian chảy qua quá nhanh, mới tỉnh táo lại.
Khi hắn mở mắt ra, cảm giác hết thảy thay đổi, lại giống như hết thảy cũng không có thay đổi, Tử Tiêu cung không có đổi, Mộ Linh Lạc, Bạch Kỳ, Bạch Long vẫn còn, chẳng qua khí tức của các nàng trở nên càng mạnh.
Thiên Đình cũng trở nên thành mạnh hơn, rất nhiều khí tức mới, những cố nhân kia cũng biến thành càng mạnh.
Lần bế quan này xem như một giấc mộng xuân thu.
Hắn thậm chí cảm giác mới chỉ đi qua một ngày.
Loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu, cũng làm cho hắn lý giải càng sâu về thời gian, sinh mệnh.
Như thế nào trên trời một ngày, dưới đất một năm, có lẽ chính là cấp độ khác biệt, phàm nhân mộng một giấc, cũng là một đời của một ít côn trùng.
Khương Trường Sinh đi theo suy nghĩ một vấn đề, có thể nhóm chí cường giả võ đạo vẫn còn đang nằm mộng, không có ý được thế giới của mình đang có biến số hay không?
Theo cảnh giới càng ngày càng cao, thời gian Khương Trường Sinh về sau bế quan tất nhiên càng ngày càng dài, thế giới của hắn có thể cũng xuất hiện biến số không biết lại rất khó phát hiện hay không?
Vấn đề này gần như khó có thể giải.
Hắn cũng không thể chuyên tâm đi qua mỗi một ngày, một khi tiến vào trạng thái tu luyện, thời gian luôn đi rất nhanh.
Rất nhanh, hắn thoải mái, so với việc hắn đề phòng nguy hiểm không biết, không bằng nỗ lực tu luyện, để thời gian của mình trôi qua có ý nghĩa, mà không phải thật nằm mơ.
Khương Trường Sinh nhìn về phía nhân gian.
Thiên Cảnh đã đi tới năm Định Thiên ba trăm tám mươi ba, cương thổ lớn ra không chỉ gấp mười lần, khi nội tình Thiên Cảnh đi đến cường thịnh, tốc độ khuếch trương cực kỳ đáng sợ, Thiên Cảnh cũng có dự trữ nhân tài sung túc cai trị thiên hạ.
Càng ngày càng nhiều võ giả trong Vô Tận Hải Dương tìm nơi nương tựa Thiên Cảnh, số lượng chiến lực Động Thiên cảnh, Võ Đạo Thánh Vương cảnh của Thiên Cảnh cũng đã không kém hơn một vài cường tộc, nhờ vào khí vận của Khương Trường Sinh.
Bất quá Thiên Cảnh vẫn không có sinh ra Võ Đế.
Thiên Cảnh mặc dù không có, nhưng Thiên Đình có.
Quan Thông U, Cơ Võ Quân tuần tự bước vào Thiên Địa Đế Cảnh, Cơ Võ Quân là mới đột phá hai năm trước, bọn hắn vốn là kỳ tài ngút trời, lại hưởng thụ khí vận Chính thần, tự nhiên tốc độ đột phá nhanh.
Đế Xương quét ngang cảnh giới Võ Đế cuối cùng cũng đi đến cảnh giới Võ Đạo Thông Thần, Chính thần khác cũng có riêng phần mình đột phá.