← Quay lại trang sách

Chương 816 Võ Chủ, đại kiếp võ đạo (2)

Như thế mà nói, đúng là dị số, có lẽ giống như Cựu Cổ giáo, bằng không vì sao muốn chống đối Thần Võ giới? Thậm chí sợ bị Thần Võ giới phát hiện.

Võ Chủ mạn bất kinh tâm nói, hoàn toàn không có để cái chết của trăm vạn võ giả ở trong lòng.

Lữ Thần Châu kinh ngạc hỏi:

- Giống như Cựu Cổ giáo, chẳng lẽ còn có lực lượng tu hành khác trừ võ đạo, cổ thuật?

- Tự nhiên có, trước tuyên cổ là kỷ nguyên của cổ thuật, trước cổ thuật thì không có con đường tu hành khác? Chẳng qua là cũ mới thay đổi, võ đạo mạnh nhất thôi.

Võ Chủ trả lời, Lữ Thần Châu nghe được ánh mắt lấp lánh.

Võ đạo thật sự là mạnh nhất?

Chỉ có đối mặt với lực lượng của Đạo Tổ mới biết được đáng sợ.

Hắn cảm giác mình căn bản không có ép được Đạo Tổ xuất ra hết thực lực chân chính, hắn nghĩ tới lời Đạo Tổ nói với mình.

Nếu như hắn chẳng qua là truy cầu lực lượng.

- Không cần suy nghĩ tiếp việc này, ngươi chuẩn bị sát hạch bên trong Thần Võ giới đi, chuyện Thiên Đình Đạo Tổ tự có Thần Võ giới giải quyết, ki các ngươi thất bại, Thần Võ giới đã cảm nhận được, thần phạt quân tiếp theo sẽ càn quét Huyền Hoàng Đại Thiên Địa, phàm là có liên quan đều sẽ bị thanh lý.

Lời nói của Võ Chủ kéo ý thức Lữ Thần Châu về hiện thực.

Lữ Thần Châu lại nghĩ tới một lời nói khác của Đạo Tổ, cùng với thảm kịch vũ trụ Hạ Giới, hắn biết mầm tai vạ này sẽ còn chết nhiều người hơn. Nghĩ xong, Lữ Thần Châu quay người chuẩn bị rời đi.

- Vì sao Đạo Tổ buông tha ngươi?

Võ Chủ bỗng nhiên hỏi, Lữ Thần Châu nghe được dừng bước lại, hắn xoay người lại, phát hiện Võ Chủ đã đứng dậy, mà đã quay người nhìn xuống hắn.

Cửu Long quấn thân, khuôn mặt Võ Chủ lạnh lùng, hai đầu lông mày lộ ra một cỗ sát khí, hai mắt như hổ, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lữ Thần Châu, vẻ mặt tràn ngập cảm giác áp bách, Lữ Thần Châu nhìn thấy nhíu mày.

Lữ Thần Châu trầm giọng nói:

- Ta như thế nào biết được hắn vì sao buông tha ta, chẳng lẽ ngươi không tin ta?

Đối mặt Võ Chủ, thái độ của Lữ Thần Châu rất cường ngạnh, hắn cũng không phải người cầu tiến vào Thần Võ giới.

Võ Chủ bễ nghễ nhìn hắn, nói:

- Bản tọa chẳng qua quan tâm ngươi, ngươi đã không biết được, không sao, về sau không được rời đi Thần Võ giới.

- Hừ!

Lữ Thần Châu hừ lạnh một tiếng, sau đó phất tay áo rời đi....

Năm tháng dằng dặc.

Ba mươi năm cấp tốc đi qua.

Thời gian đi vào Định Thiên năm hai trăm bảy mươi chín, bên trong ba mươi năm, Khương Trường Sinh một mực luyện công, mãi đến một ngày, Trần Lễ đến bái phỏng hắn, tuyên bố có người mạnh mẽ xông tới Thiên Đình.

Chính là Mạc Bất Nghịch.

Lúc trước hắn còn muốn rời đi Côn Lôn giới, bị Thường tộc cản lại, sau du lịch Côn Lôn giới, càng ngày càng sốt ruột, nhịn không được đánh lên thiên đình, bị Thái Sử Trường Sách bắt được.

Trước mắt, Mạc Bất Nghịch đã bị bắt vào Thiên Lao.

- Ta đã biết, dựa theo thiên quy đối đãi đi.

Giọng Khương Trường Sinh bay ra từ bên trong Tử Tiêu cung, Trần Lễ nghe xong, thở dài một hơi.

Hắn thật sợ đối phương có quan hệ với Đạo Tổ, nói như vậy bọn hắn đang đánh mặt Đạo Tổ.

Trần Lễ hành lễ cáo từ, Bạch Kỳ thì hứng thú, chuồn đi thăm hỏi về Mạc Bất Nghịch.

Khương Trường Sinh từ đầu đến cuối cũng không có mở mắt, chuyên tâm luyện công.

Trước đó Đạo Tâm thần chỉ trở về gặp phải bạch y nam tử mang đến cho hắn cảm giác cấp bách, hắn phải nắm chắc thời gian luyện công.

Một bên khác.

Thiên Hàng sơn, bên trong động thất.

Diệp Chiến ngồi dưới đất, quanh người lượn vòng niết bàn khí tôi tăm mờ mịt, Diệp tộc lão tổ trôi nổi ở bên cạnh, vẻ mặt âm tình biên ảo.

Thật lâu.

Diệp Chiến mở mắt, phun ra một ngụm trọc khí, cảm khái nói:

- Thật là Niết Bàn Chí Nguyên Công bá đạo, trách không được năm đó Thần Không đại ca có thể tung hoành Huyền Hoàng Đại Thiên Địa, nếu luyện Niết Bàn Chí Nguyên Công đến đại thành, vượt cảnh giới quét ngang, tuyệt không phải việc khó.

Lúc chiến đấu Niết Bàn Chí Nguyên Công, mỗi lần niết bàn cũng có thể làm cho lực chiến đấu của hắn bay vọt, chín lần niết bàn, thực lực hắn sẽ đi đến trình độ cực kỳ kinh khủng, bị trấn áp nhiều năm như vậy, Diệp Chiến cảm giác tốc độ mình mạnh lên vượt xa lúc trước, trong đáy lòng hắn tràn đầy cảm kích Đạo Tổ, cho rằng Đạo Tổ đang cho hắn cơ hội.

Hắn quay đầu nhìn về phía Diệp tộc lão tổ, hỏi:

- Lão tổ, ngài làm sao không lên tiếng, mấy năm gần đây đang suy nghĩ gì đấy?

Diệp tộc lão tổ một mực đi theo hắn, bởi vì chỉ có hồn thể, trong ngày thường vô cùng tịch mịch, luôn cùng hắn nói chuyện, nhưng từ khi có Thần Du đại thiên địa, hắn bắt đầu sơ mất quan tâm Diệp tộc lão tổ.

Diệp tộc lão tổ chậm rãi nhìn về phía hắn nói:

- Gần đây, tâm thần ta không yên, cảm giác có việc lớn muốn phát sinh, loại cảm giác này để ta nhớ lại trận đại kiếp hai triệu năm trước kia.

Diệp Chiến nghe xong, nhíu mày.

Hai triệu năm trước, Cựu Cổ giáo tru diệt đầu nguồn Thiên Hà một phương vũ trụ Hạ Giới, về sau một khoảng thời gian cấp tốc lớn mạnh, phát động thế công lên Huyền Hoàng Đại Thiên Địa, được xưng là đại kiếp võ đạo.

Đó là một lần đại kiếp võ đạo cách hiện nay gần nhất, kéo dài tới vạn năm, sinh linh chết đi căn bản không có cách tính toán, thậm chí ngay cả Thần Võ giới đều từng bị công phá qua, bất quá cuối cùng Cựu Cổ giáo thất bại, còn bị trắng trợn tàn sát thê thảm, cho đến hôm nay, trở thành chuột chạy qua đường, chỉ có thể trốn ở trong góc âm u.

Diệp Chiến tò mò hỏi:

- Ngài cảm giác Đạo Tổ muốn phát động đại kiếp với Huyền Hoàng Đại Thiên Địa?

Hắn mặc dù đến từ Huyền Hoàng Đại Thiên Địa, nhưng Diệp tộc bị diệt, hắn không có tí xíu hảo cảm Huyền Hoàng Đại Thiên Địa.

Diệp tộc lão tổ mở lời:

- Theo Côn Lôn giới trước mắt phát triển đến xem, xa không đủ để hình thành đại kiếp võ đạo, ta lo lắng chính là Đạo Tổ hoành không xuất thế, dẫn ra những tổn tại cổ lão từ trong bóng tối, bởi vì bọn hắn thấy được một mặt yếu đuối của Thần Võ giới.