Chương 819 Thiên Thân Vạn Tướng, đại kiếp sơ hiển (1)
Nhân tộc Linh Pháp đại thiên địa cũng có nguồn gốc từ Huyền Hoàng Đại Thiên Địa, chẳng qua à tổ tông bởi vì sáng tạo dị số nên bị đuổi giết, bọn hắn cũng có huyễn tưởng về tiên thần, những tồn tại cổ lão cường đại đến không gì làm không được thường thường được xưng là tiên thần, cái này cũng dẫn đến trong lịch sử hiện ra các loại tên tuổi như Võ Tiên, Võ Thần.
Dám lấy tiên gọi tên cho Đại Đạo, theo Cổ Trần chính là cuồng vọng.
Bất quá đối phương hiện thân quá rung động, khiến cho hắn không dám biểu hiện ý nghĩ trong lòng ra ngoài.
Hắn cung kính nói:
- Kết làm đồng minh, đồng sinh cộng tử, cùng chung chống đỡ võ đạo đại kiếp, dĩ nhiên, nếu ngài cần gì, cũng có thể mở miệng, ta sẽ thương lượng với chủ nhân Thiên Địa.
Đạo Tâm thần chỉ trả lời:
- Kết minh cũng không phải không thể, đến mức cần gì, ngày sau lại nhìn, sau này ta sẽ phái sứ giả đi tới Linh Pháp đại thiên địa trao đổi.
Nghe vậy, Cố Trần muốn nói lại thôi.
Hắn muốn đi đại thiên địa của đối phương nhìn một chút, thu thập tình báo, nhưng trên miệng đối phương đáp ứng kết minh, khiến cho hắn không tiện được một tấc lại muốn tiến một thước. Nếu như đối phương không đủ mạnh, hắn còn có thể lấy thế đè người.
Tâm tư như điện, Cố Trần cấp tốc hạ quyết định, nói:
- Vậy cung nghênh các hạ, không biết xưng hô với ngài như thế nào?
- Thiên Thân Vạn Tướng, như pháp đi theo, trong lòng có ta, chính là ta.
Đạo Tâm thần chỉ vứt xuống lời này, sau đó tan biến trong hư không.
Cố Trần sững sờ tại tại chỗ, suy ngẫm lời của đối phương.
Thiên Thân Vạn Tướng?
Thật mơ hồ!
Mặc kệ như thế nào hắn chỉ có thể trở về, hắn hiểu được đối phương xuất hiện là muốn cảnh cáo hắn.
Tử Tiêu cung.
Khương Trường Sinh thu hồi Thiên Địa Vô Cực Nhãn.
- Đại Đạo? Thật sự cuồng vọng, lại dám tự xưng Đại Đạo.
Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ, hắn thấy, cái gọi là Linh Pháp, cái gọi là cổ thuật, đều là quy tắc đản sinh ra từ trên quy tắc, tất cả đều là do Đại Đạo diễn hóa, bản thân tu tiên chính là quá trình truy cầu Đại Đạo, cũng không phải bản thân chính là Đại Đạo. Có lẽ Đại Đạo quy ẩn, mới để cho quy tắc hình thành thế chân vạc.
Cổ thuật, Linh Pháp, bất kỳ cái nào đều có thể học tập, chẳng qua sẽ bị Thần Võ giới trấn áp, nhưng Tiên đạo lại khác, là lực lượng võ đạo đã gạt bỏ, là Thiên Đạo không dung! Điều này nói rõ, theo võ đạo, cổ thuật, Linh Pháp không uy hiếp được bản nguyên võ đạo, thậm chí có thể nói, ba cái đó đều có liên hệ.
Căn nguyên võ đạo có lẽ chính là chỗ Đại Đạo diễn biến, chính là bởi vì Tiên đạo truy cầu Đại Đạo, Đại Đạo không dung, mà Khương Trường Sinh có thể tu hành, là dựa vào hệ thống sinh tồn.
Có thể bản thân hệ thống sinh tồn cũng là một loại Đại Đạo hay không, mới có thể ngăn cản Đại Đạo khác trấn áp?
Theo tu vi Khương Trường Sinh càng ngày càng cao, hắn cũng dần dần bắt chạm đến Đạo.
Như thế nào là Đạo, chúng sinh đều có lý giải của mình, như thế nào là Đại Đạo, đó chính là con đường tu hành chính xác, nhân tâm khác biệt, tu hành cũng sẽ khác biệt.
Khương Trường Sinh vừa kết thúc một lần bế quan thời gian dài, lại tiến vào trạng thái ngộ đạo huyền diệu.
Ngũ trọng thiên, trên biển mây, một gốc cây già đứng ở đám mây, dưới cây có một Thiên Tướng đang nghỉ ngơi, chính là Khương Thiện.
Khương Thiện người mặc Thiên Tướng ngân giáp, so với trăm năm trước, càng thêm uy nghiêm, hắn dựa vào thân cây, tay phải tựa ở trên đầu gối, đưa mắt nhìn chân trời, an tĩnh xuất thần, thụ nhãn trên trán hắn nhắm lại, tựa như một vết sẹo.
- Khương Thiện, ngươi đang ở trên đó làm gì, nên đi xuống.
Khương Thiên Mệnh bay tới, cười hỏi, hắn trước đó phát dục chậm chạp bây giờ mười phần cao lớn, Khương Thiện ở trước mặt hắn, đều lộ ra thấp bé.
Khương Thiện giương mắt nhìn về phía hắn, ánh mắt bao la mờ mịt, nói:
- Ta không nghĩ ra, cảm giác không có ý nghĩa.
Khương Thiên Mệnh nghe xong, không khỏi khom lưng, cúi đầu nhìn chằm chằm hắn, hỏi:
- Không chém chém giết giết, ngươi cảm thấy không có năng lực?
- Đúng, hiện tại Côn Lôn giới bị Thiên Đình chưởng khống, lại có tùy tùng Thần Giả xử lý việc vặt, nhiệm vụ củ chúng ta liền biến thành hoà giải quan hệ giữa các tộc, xác thực không có năng lực.
- Tiểu tử thúi, ngươi không phải muốn dùng thiện làm đầu hay sao?
- Thiên hạ thái bình tự nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu thiên hạ thái bình, ta còn không bằng hảo hảo luyện công, cống hiến của ta về việc giữ gìn thiên hạ thái bình đã không lớn.
- Cuối cùng sẽ có một ngày, Côn Lôn giới gặp được ngoại địch, không sớm thì muộn cần ngươi đi chém giết.
- Gia gia mạnh như vậy, thế nào cần chúng ta, ngươi không có nghe người Thường tộc nói à, gia gia một người đã diệt cường giả cái thế của Thần Võ giới, bảo vệ hết thảy.
Khương Thiện hữu khí vô lực nói, Khương Thiên Mệnh nghe được cũng bắt đầu yên lặng.
Khương Thiên Mệnh thở dài nói:
- Nói cũng phải.
Hắn đột nhiên cũng cảm thấy không có năng lực.
Hai người đều là người hiếu chiến, bọn hắn tự nhiên không dám trách tội Khương Trường Sinh, chẳng qua oán trách tốc độ phát triển của mình quá chậm, nếu như bọn hắn đủ mạnh, Khương Trường Sinh cần gì tự mình đối mặt? Khương Thiên Mệnh đi theo ngồi xuống, hai người cùng nhau nhìn chân trời ngẩn người. Nhưng hai người không có yên tĩnh bao lâu, âm thanh Thiên Quân Trần Lễ vang vọng ngũ trọng thiên:
- Tam thập lục Thiên Cương đại tướng quân, Thất thập nhị Địa Sát đại tướng quân mau tới Lăng Tiêu bảo điện!
Hai người nghe xong, lập tức nghiêm mặt, đối mắt nhìn nhau.
Đã bao nhiêu năm.
Thật lâu không có đi Lăng Tiêu bảo điện.
Hai người lập tức đứng dậy, chạy tới cửu trọng thiên.
Trong Lăng Tiêu bảo điện, nhóm Thiên Tướng liên tục đến, tứ thánh đại nguyên soái đã đến tràng, nhóm Thiên Tướng dồn dập hành lễ chào bọn hắn.
Thiên Đình thành lập lâu như vậy, đại bộ phận sự vụ đều do ba vị Thiên Quân, tứ thánh Đại nguyên soái an bài, Thiên Đế thì ở trên cao Tam Thập Tam Trọng Thiên bế quan, rất khó nhìn thấy.
Hôm nay chẳng lẽ bệ hạ muốn hiện thân?
Nhóm Thiên Tướng âm thầm xúc động, Khương Thiên Mệnh, Khương Thiện đến, đứng chung một chỗ cùng đám người Khương Tiển, cũng đang thảo luận việc này.
Thiên Quân ra lệnh để Thiên Tướng đến đây, rõ ràng muốn chinh chiến, nếu chỉ là sự vụ trong Thiên Đình, như thế nào không truyền chiếu văn?