Chương 820 Thiên Thân Vạn Tướng, đại kiếp sơ hiển (2)
Rất nhanh, hết thảy Thiên Tướng trong Thiên Đình đều đến, ba vị Thiên Quân cũng cấp tốc chạy đến, gặp bọn họ đứng vững, nhóm Thiên Tướng cũng không dám lại náo động, dồn dập đứng vững.
Lăng Tiêu bảo điện lâm vào an tĩnh.
Bọn hắn chú ý tới long ỷ Thiên Đế không có ai, trên đài cao một mảnh trống trải, để bọn hắn âm thầm hoang mang.
Đúng lúc này, một hồi hào quang bảy màu lấp lánh, dẫn tới hết thảy tiên thần nhìn lại, dồn dập trừng to mắt.
Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa xuất hiện, trên ghế dựa có chín quả cầu.
Ánh sáng lóng lánh hào quang, dưới bệ phát ra mây mù cuồn cuộn, ngồi Khương Trường Sinh ti trên thần tọa với tư thái lười biếng, Chí Dương thần quang trôi nổi trên vai phải phát ra ánh nắng che đậy mặt mũi của hắn.
Tam đại thiên quân, tứ thánh đại nguyên soái cũng kính ngưỡng không thôi.
Chẳng biết tại sao, dáng người Khương Trường Sinh rõ ràng hơi lộ ra lười biếng, lại mang đến cho tất cả mọi người cảm giác áp bách mạnh hơn.
Ánh mắt Cơ Võ Quân đầy ánh sáng nhìn Khương Trường Sinh phía trên, những Thiên Tướng khác thì là ra vẻ sùng bái.
- Bái kiến bệ hạ.
Trần Lễ mở miệng hô, nhóm Thiên Tướng dồn dập hành lễ, sau đó đợi Đạo Tổ muốn nói gì.
Đợi hết thảy tiên thần ngẩng đầu, Khương Trường Sinh chậm rãi mở miệng nói:
- Hôm nay truyền các ngươi đến đây là có một đại sự, liên quan đến sinh tử tồn vong của Thiên Đình, liên quan tới chúng sinh Côn Lôn giới
Nghe vậy, hết thảy tiên thần đều khẩn trương, Khương Thiên Mệnh, Khương Thiện sáng mắt lên, bắt đầu chờ mong nhất định phải là chiến tranh.
Khương Trường Sinh nói về Cựu Cổ giáo, Linh Pháp đại thiên địa cùng với thiên địa khác, nhóm tiên thần nghe xong chấn kinh.
Không ngờ Hư Không Vô Tận còn có nhiều thiên địa như vậy, thậm chí còn có hệ thống tu hành không giống với võ đạo.
- Ta muốn truyền cho các ngươi Tiên đạo, nhưng ta chính là thân thể chuyển thế, còn chưa hoàn toàn khôi phục, các ngươi dù chưa rời khỏi võ đạo, dĩ nhiên đã có khí vận tiên thần, phần cuối của bất kỳ phương pháp tu hành nào đều chính là truy cầu Đại Đạo, mặc dù tương lai ta mở lại Tiên đạo, các ngươi cũng không cần phí công nhọc sức.
- Bây giờ, Thiên Đình, Côn Lôn giới muốn sống sót, đối diện thiên địa khác trong Hư Không Vô Tận, còn muốn đối mặt võ đạo đại kiếp sắp đến, hết thảy tiên thần đều phải nỗ lực luyện công, nhất là các Thiên Tướng, trăm năm sau, Thiên Quân, đại nguyên soái tuyển bạt ra mười vị Thiên Tướng đi tới Linh Pháp đại thiên địa thương thảo chuyện hợp tác.
Ngữ khí Khương Trường Sinh không vội không chậm, võ đạo đại kiếp để nhóm tiên thần khẩn trương, nhưng ngữ khí của hắn lại để cho phần khẩn trương này cấp tốc biến mất.
- Đại kiếp sắp đến, nhìn như gặp trắc trở, nhưng chưa chắc không phải một cơ duyên to lớn, ta nguyện cùng chư vị đi đến đỉnh Đại Đạo, vạn kiếp bất tử, vạn kiếp bất diệt!
Các Thiên Tướng nghe lời này nhiệt huyết dâng trào, dồn dập hưởng ứng.
Khương Trường Sinh mang theo Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa tan biến, lưu lại chúng tiên thần phấn khởi nghị luận.
Trần Lễ nhìn về phía Khương Thiên Mệnh, Khương Thiện, thấy hai người nắm chặt hai quả đấm, ba con mắt đều đang tỏa sáng, khóe miệng của hắn giương lên, bao nhiêu năm qua hơi lơ là chuyện luyện công tăng tiến tu vi, đám Thiên Tướng đều dấy lên đấu chí.
Không nữa lười biếng, trừ thi hành nhiệm vụ ra, bình thường đều nắm chặt thời gian luyện công.
Trăm năm đối với bọn hắn hôm nay mà nói, cũng không lâu lắm.
Trong một phủ đệ, Lữ Thần Châu tĩnh toạ dưới tàng cây, lá rung bay tán loạn, một thân ảnh bước nhanh đi tới, chính là Lý Thương Hải.
Khoảng cách thời gian khi đánh với Đạo Tổ đã qua trên trăm năm, khí chất cả người hắn thay đổi, không có thoải mái cùng khí phách năm đó, cả người lộ ra ý lạnh người sống chớ lại gần.
Hắn đến bên cạnh Lữ Thần Châu, mở miệng hỏi:
- Tôn Giả, ta khi nào mới có thể rời khỏi?
Không có tìm được Thường tộc, huynh đệ tri kỉ đều đã chết, hắn biệt khuất đến cực điểm, tràn đầy cừu hận, nếu không phải Lữ Thần Châu nguyện ý vun trồng hắn mạnh lên, hắn đã sớm không tiếp tục chờ được.
Lữ Thần Châu không có mở mắt, trả lời:
- Sắp…
- Sắp, lại là sắp, khi nào mới có thể thật cho ta rời khỏi? Còn có những đại nhân vật Thần Võ giới các ngươi vì sao thờ ơ? Chết nhiều người như vậy, các ngươi một chút phản ứng cũng không có?
Lý Thương Hải trầm giọng nói, lửa giận bắn ra từ trong hai mắt của hắn.
Tới đây đã trên trăm năm, hắn không có nghe người ta nhắc qua chuyện ở Hạ giới, mà Lữ Thần Châu càng bế quan không ra, giống như việc này không giải quyết được gì.
Hắn đã từng chờ mong qua Thần Võ giới ra tay, bắt lấy Đạo Tổ, nhưng chậm chạp không thấy tin tức Đạo Tổ bị bắt hoặc bị tru diệt, làm cho hắn phát điên nhất là hắn không rõ ràng vì sao Đạo Tổ muốn lưu hắn còn sống.
Tuyệt đối không phải trùng hợp.
Lữ Thần Châu mở mắt, nhìn hắn, trong mắt lộ ra sát ý, nói:
- Càn rỡ, nếu không phải ta bảo đảm ngươi, ngươi có thể bình yên vô sự luyện công? Ngươi không thể nào không rõ ràng ngươi được Đạo Tổ buông tha là nguy hiểm cỡ nào.
Lý Thương Hải yên lặng.
- Ngươi nhìn lại ta một chút, ngươi thật sự cho rằng ta không hợp tác? Kết cục của ta hiện tại chẳng lẽ là ưu đãi? Ta bị giam lỏng, ngươi hiểu chưa?
Lữ Thần Châu lạnh lùng nói, hắn giống như Lý Thương Hải, trong lòng cũng rất biệt khuất.
- May mắn đây là ở trong phủ đệ của ta, có trận pháp ngăn cách, bằng không những lời này của ngươi đủ để cho ngươi bị Thần Phạt quân bắt, ta nói sắp, chính là sắp rồi, gần đây, Thần Phạt quân càn quét Huyền Hoàng Đại Thiên Địa, Thiên Đình chọc động tĩnh cũng đã truyền ra, Thần Võ giới kết kuận, đã buộc Thiên Đình Đạo Tổ cùng Cựu Cổ giáo vào chung một chỗ, mười năm trước, Thần Phạt quân gặp phải Cựu Cổ giáo tập kích, tử thương thảm trọng, đây đã là dấu hiệu đại kiếp sắp hiện ra, không được bao lâu thì Thần Võ giới sẽ cần ta ra tay, khi đó ta tự nhiên sẽ mang ngươi rời khỏi.
Ánh mắt Lữ Thần Châu có chút phức tạp.
Hắn đến bây giờ cũng không có nghĩ rõ ràng vì sao Đạo Tổ lưu Lý Thương Hải một mạng, thiên tư của Lý Thương Hải là tệ, nhưng kém xa hắn, mà Lý Thương Hải tự xưng không biết Đạo Tổ, thậm chí còn cừu hận Đạo Tổ.
Lữ Thần Châu chỉ rõ một điểm, chỉ cần hắn nắm chặt Lý Thương Hải sẽ có cơ hội gặp lại Đạo Tổ.