Chương 822 Tiên Đế đan, lần nữa phong thần (2)
Trước mắt, Thiên Đình thu thập dược liệu chỉ đủ luyện chế một trăm viên Võ Đế đan, đây đã là số lượng dược liệu nhiều nhất mà toàn bộ Côn Lôn giới có thể thu tập được, mà Khương Trường Sinh cũng không phải trăm phần trăm luyện chế thành công, có thể thành công một phần ba đã nói hắn là thiên tài luyện đan.
Tuy có Thái Thượng đan đạo, nhưng thuật luyện đan vẫn phải dựa vào chính hắn luyện tập.
Võ Đế đan tác dụng cũng không phải cho người Thiên Đình, có khí vận của Phong Thần bảng, khí vận Thiên Đình, các thiên binh không sớm thì muộn sẽ đi đến cảnh giới Võ Đế, chẳng qua cần thời gian, Võ Đế đan là lưu cho
Thiên Cảnh.
Khương Tử Ngọc vừa phi thăng thành tiên sẽ rút đi tinh nhuệ Thiên Cảnh, Khương Tú cần lực lượng của mình đi vững chắc triều cương, lôi kéo lòng người.
Mộ Linh Lạc ngồi ở bên cạnh, nhìn chằm chằm Khương Trường Sinh, trên mặt mang theo nụ cười. Nàng tự nhiên sẽ hiểu Khương Trường Sinh là luyện đan vì tôn nhi, từ sau khi xây dựng Thiên Đình, khoảng cách giữa Khương Trường Sinh và người bên cạnh rõ ràng càng ngày càng xa, rõ ràng đều ở một chỗ, nhưng đám tử tôn, cố nhân đều không dám tùy tiện tìm hắn.
Nàng đã từng lo lắng về việc sau khi Khương Trường Sinh khôi phục thân phận Vạn Tiên Chi Tổ, sẽ chém đoạn thất tình lục dục, hiện tại xem ra, là nàng quá lo lắng. Khương Trường Sinh cảm nhận được tâm ý của nàng, quay đầu trừng nàng một cái, chọc cho nàng nở nụ cười càng sâu.
Đối mặt với người bên cạnh, Khương Trường Sinh không muốn sĩ diện, vừa buông xuống thế giới võ đạo, hắn hi vọng mình sống cả một đời chỉ là một lòng tu luyện, nhưng đã trải qua nhiều như vậy, hắn càng ngày càng trân quý người bên cạnh.
Con đường truy đuổi Đại Đạo, chưa hẳn phải cần cô độc!
Một năm sau. Khương Trường Sinh kết thúc luyện đan, chỉ luyện chế ra hai mươi mốt viên Võ Đế đan, chứng minh hắn cũng không phải là tư thái tuyệt đỉnh trong đan đạo, nhưng hắn cũng không kém.
Phong thần cũng đã kết thúc, Khương Tử Ngọc trở thành Thiên Đế, mang
theo bốn mươi chín vị Chính thần, mười vạn thiên binh thiên tướng lên thiên đình, Khương Tú chính thức đăng cơ, đổi niên hiệu thành Thừa Thiên.
Năm đầu Thừa Thiên!
Khương Trường Sinh tự mình hạ phàm, đơn độc tìm Khương Tú, ban cho hắn Võ Đế đan. Khương Tú mừng rỡ như điên, vội vàng bái tạ gia gia, quan hệ của ông cháu cũng rút ngắn đi rất nhiều.
Trên tầng chín trời, Khương Tử Ngọc người mặc pháp y Thiên Đế, ngồi trên bảo tọa Thiên Đế, dư vị vô tận.
Tiên thần đã tán đi, chỉ còn lại có Trần Lễ, Trần Lễ đang cười nhìn hắn.
Đây là vị trí Thiên Đế à, tầm mắt thật sự khoáng đạt.
Khương Tử Ngọc cảm khái nói, hắn cũng không phải hình dung, bảo tọa Thiên Đế có cấm chế đặc thù, có thể cúi xem thiên hạ, loại trải nghiệm này cực kỳ mỹ diệu, chỉ có ngồi người ở phía trên mới rõ ràng.
Trần Lễ cười nói:
- Bệ hạ, Thiên Đình còn phức tạp hơn Thiên Cảnh,
dính đến địa vực, chủng tộc phong phú, ngài phải làm tốt chuẩn bị bị liên lụy đi là vừa.
- Lúc phụ thân ta làm Thiên Đế cũng bị liên lụy sao?
- Không bị…
Trần Lễ bất đắc dĩ, nhìn Khương Tử Ngọc hiện ra ý cười, hắn cảm giác hơi buồn phiền. Rõ ràng đã là tiên thần, nhưng cũng có thống khổ của phàm thai.
Sau đó, Trần Lễ bắt đầu giới thiệu sự vụ Thiên Đình trước mắt, Khương Tử Ngọc không trêu ghẹo nữa, nghiêm túc nghe, mới đến, hắn cần chứng minh mình, cũng may đại bộ phận tiên ban đều là bộ hạ cũ trước kia của hắn, hắn không cần đi lung lạc lòng người.
Một bên khác.
Tầng mười, trên biển mây, Viêm Chủ đang ngồi, tâm tình thấp thỏm. Hắn đã sớm mong đợi được nhìn thấy Đạo Tổ, nhưng khi đến một ngày này, hắn lại
rất khẩn trương.
Sau khi được nhìn thấy Phong Thần bảng to lớn, nhận biết của hắn xem như nát. Đây tuyệt đối không phải võ đạo!
Lại thêm những năm nay hiểu biết, hắn kính sợ Đạo Tổ bắt đầu chuyển
biến thành sùng bái. Nhưng hắn cũng không có đứng hàng Chính thần, thậm chí ngay cả thiên binh đều không phải, đang lúc hắn thất hồn lạc phách, Thiên Quân truyền âm cho hắn, để cho hắn tiến vào Thiên Đình, Đạo Tổ muốn gặp hắn.
Trần Lễ mang hắn tới tầng mười, chỉ giao phó bảo hắn chờ đợi ở tại chỗ, hắn chỉ có thể thấp thỏm chờ đợi, nhưng chờ càng lâu, hắn càng suy nghĩ lung tung. Hắn thậm chí lo lắng Đạo Tổ không dung hắn, dù sao hắn hủy diệt nhiều
võ giới như vậy, nghiệp chướng nặng nề.
Nếu như tiên thần thật tồn tại, cũng không phải chỉ là võ giả mạnh mẽ, công đức, nghiệp lực mà thế gian tuyên dương cũng chắc chắn tồn tại.
Hắn không có ý nghĩ chạy trốn, mà là đang nghĩ nên làm như thế nào đền bù. Nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu của hắn đột nhiên vang lên một tiếng chuông vang rung động linh hồn, cả người hắn hoảng hốt, đi theo nhắm mắt.
Hơn nửa ngày sau, Viêm Chủ tỉnh lại, hắn từ từ mở mắt, trong mắt lóe lên tinh quang.
- Cái này là đạo thống tiên thần sao?
Viêm Chủ giống nư Thái Sử Trường Sách, Hắc Hầu, Thường Dao Lăng, Diệp Chiến, bị hết thảy quang cảnh bên trong Thần Du đại thiên địa tin phục. Đây tuyệt đối không phải võ học!
Võ học cũng không thể nối liền mộng cảnh của nhiều sinh linh như vậy cùng nhau!
Viêm Chủ bỗng nhiên cảm giác được cái gì, ngẩng đầu nhìn lại, sắc mặt kịch biến vội vàng vươn mình bay lên, quỳ lạy trên biển mây.
- Đạo... Đạo Tổ…
Viêm Chủ run giọng nói, cái trán kề sát ở trên tầng mây, không dám nhìn tới
Khương Trường Sinh.
Đạo Tổ ngồi trên Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa thần bí mà bá khí, Viêm Chủ chẳng qua vội vàng liếc mắt đã khắc thật sâu trong đầu, không thể quên, mặc dù không có thấy rõ hình dáng Đạo Tổ, mhưng dáng người cùng thần tọa rung động hắn.
Xông xáo bên trong Huyền Hoàng Đại Thiên Địa lâu như vậy, hắn còn chưa thấy qua dáng người như thế, không thể dùng những gì đã nói đi hình dung.
- Viêm Tư, đệ tử Viêm Tộc, nghiệp chướng ngươi nặng nề, chiến công của
ngươi không thể triệt tiêu nghiệp lực của ngươi, không thể trở thành tiên thần.
Âm thanh của Khương Trường Sinh chậm rãi vang lên, lời nói đạm mạc, Viêm Chủ nghe được đáy lòng chìm vào đáy cốc.
- Bất quá, ta có thể cho ngươi thêm một cơ hội, cũng cho Viêm Tộc một cơ hội.