← Quay lại trang sách

Chương 821 Tiên Đế đan, lần nữa phong thần (1)

Lữ Thần Châu cũng không rõ ràng mình lưu Lý Thương Hải lại là vì cái gì, vì đối phó Đạo Tổ?

Thật ra hắn cũng không có quá oán hận Đạo Tổ, càng nhiều hơn chính là không cam tâm cùng tò mò.

Trong lòng hắn thậm chí chờ mong gặp lại Đạo Tổ. Đến cùng là tồn tại như thế nào, có thể khinh miệt Thần Võ giới, Thần Võ giới còn không làm gì được hắn?

Còn có những năng lực không thể tưởng tượng nổi kia.

Nghĩ như vậy, ánh mắt Lữ Thần Châu trở nên nhu hòa, hắn suy đoán Lý Thương Hải tất nhiên có quan hệ cùng Đạo Tổ, đã như vậy cứ hảo hảo đợi ở bên cạnh Lý Thương Hải.

Đạo Tổ phát ra hào quang vạn trượng, không hiện ra hình dáng, có lẽ Đạo Tổ chính là người nào đó mà Lý Thương Hải nhận biết, chẳng qua Lý Thương Hải không biết được. Trong lúc Lữ Thần Châu đang suy tư, nội tâm Lý Thương Hải chuyển động cũng không ít.

So với Lữ Thần Châu tò mò, trong lòng hắn càng nhiều hơn chính là hoảng hốt cùng bao la mờ mịt. Trong mắt hắn, Đạo Tổ là hung thủ sát hại người trong lòng hắn, còn giết bạn chí thân của hắn, ngay cả Thần Võ giới đều không làm gì được Đạo Tổ, tồn tại như thế, lại cố ý lưu hắn sống sót, sao hắn có thể không sợ?

Hắn không sợ chết, chỉ sợ Đạo Tổ lợi dụng hắn. Trong truyền thuyết cổ xưa, có rất nhiều tà ma ngoại đạo rất biết cách động nhân tâm, khiến cho võ giả đi vào Thâm Uyên, trở thành bại hoại làm xấu mặt nhân tộc. So với sinh tử, Lý Thương Hải càng để ý thanh danh của mình hơn.

Lữ Thần Châu mở miệng nói:

- Trở về chờ xem, muốn thành việc lớn, khống chế tốt tính nết, đem cừu hận cùng lửa giận hóa thành đấu chí luyện công.

Lý Thương Hải hít sâu một hơi, chậm rãi gật đầu, quay người rời khỏi.

Lữ Thần Châu nhìn bóng lưng của hắn, khẽ lắc đầu.

Qua một hồi lâu, một thân ảnh trống rỗng xuất hiện trước mặt Lữ Thần Châu, người võ giả này mặc áo gấm, khuôn mặt bình thường, nhưng khí thế bất phàm.

- Tôn Giả, lại có hai chi Thần Phạt quân bị điều động, Võ Chủ Độc Cô Điệu cũng tự mình xuất phát.

Nam tử áo lam thấp giọng nói, trong ánh mắt toát ra hung mang như dã thú.

Lữ Thần Châu mở mắt, khí thế cả người đột nhiên thay đổi, hắn lần nữa khôi phục thành Thần Võ tôn giả danh chấn ba ngàn thiên địa, bễ nghễ thiên hạ.

- Hừ, Độc Cô Điệu ỷ vào thân phận Võ Chủ, ức hiếp ta, thật sự cho rằng Diệp Thần Không ta là ngu ngốc chỉ biết luyện công?

Lữ Thần Châu giễu cợt nói, ngữ khí tràn ngập sát ý.

Nam tử áo lam nói:

- Chỉ đợi Tôn Giả ra lệnh một tiếng, chúng ta bất cứ lúc nào động thủ.

Lữ Thần Châu xem về phía chân trời, ánh mắt khôi phục lại bình tĩnh, nói:

- Đợi thêm một người.

Áo lam nam tử hơi kinh ngạc, nhưng cũng không có hỏi nhiều.

- Đại kiếp sắp đến, gió muốn nổi lên, là cưỡi gió bay lên, hay theo gió yên diệt, vậy thì xem bản lĩnh của riêng mình.

Lữ Thần Châu tự nhủ, hắn nhếch miệng, cười đến kiệt ngạo bất tuần.

Năm tháng dằng dặc. Thời gian đi vào năm Định Thiên ba trăm chín mươi chín, một năm này, Khương Tử Ngọc chuẩn bị nhường ngôi, một vòng phong thần mới sắp mở ra.

Từ sau khi đăng cơ, tốc độ công lực bản thân Khương Tử Ngọc tăng trưởng giảm bớt, bây giờ Thiên Cảnh đã ổn định, hắn cảm thấy nên nhường ngôi.

Khương Tú làm Thái Tử hơn ba trăm năm, cũng đã sớm kìm nén không được.

Dưới một người cùng một người độc tôn có khác biệt rất lớn, đứng được càng cao, càng nghĩ cao hơn một bước.

Phong Thần bảng nhiều năm phát triển một mực đang trưởng thành, vị trí Chính thần được thêm mới bốn mươi chín vị, lại thêm vị trí Chính thần còn dư lại đầy đủ dùng.

Chính thần có khả năng hơi ít một chút, thiên binh thiên tướng, tùy tùng Thần Giả tăng nhiều là được, huống hồ công thần lúc lập triều vốn có rất nhiều người đang đợi đợt phong thần tiếp theo.

Phong thần đại điển trở thành ngày lễ lớn nhất Thin Cảnh thịnh, bây giờ Thiên Cảnh xưa đâu bằng nay, những chủng tộc phụ thuộc cũng đến đây quan sát, thậm chí ôm chờ mong.

Lần này phong thần do Trần Lễ chủ trì, Khương Trường Sinh cũng sẽ không tự mình hiện thân, hắn giao Phong Thần bảng cho Trần Lễ, đối với chuyện này, Trần Lễ thụ sủng nhược kinh, đến thời điểm này, hắn triệt để ngồi vững thân phận Đại Thiên Quân.

Trong Tử Tiêu cung.

Mộ Linh Lạc cười hỏi:

- Sau khi Tử Ngọc trở thành Thiên Đế sẽ ở tầng trời nào?

Khương Trường Sinh đang luyện đan, trả lời:

- Tầng mười đi, sau đó lại nhảy lên. Thiên Đình sẽ xuất hiện nhiều đời tiên thần, cuối cùng sẽ có một ngày sẽ xuất hiện bối phận, hắn cần vào ở tầng cao hơn tự nhiên sẽ thành địa vị cho biểu tượng.

Bạch Kỳ nằm sấp ở một bên, cười hỏi:

- Chủ nhân, khi ngài nào lại sinh thêm một đứa con trai?

Mộ Linh Lạc mang theo mong đợi nhìn về phía Khương Trường Sinh.

Khương Trường Sinh điều khiển tam muội chân hỏa, không có nói tiếp. Sinh thêm một đứa?

Quên đi!

Con cháu đã đủ nhiều, hắn cũng không muốn lại tốn tinh lực đi quan tâm.

- Nói ra, Cơ Võ Quân, Ngọc Nghiên Dật vẫn nhớ kỹ ngài, tâm tâm niệm niệm mong muốn vào Tử Tiêu cung ở đây.

Con ngươi Bạch Kỳ đảo một vòng, tùy ý nói, nó bình thường cũng không phải một mực đợi ở bên cạnh Khương Trường Sinh, thường xuyên sẽ rời khỏi Tử Tiêu cung, lôi kéo lòng người.

Nó biết rõ Thiên Đình sau này sẽ càng lúc càng lớn, thành lập mạng lưới quan hệ của mình là quan trọng nhất.

- Ngươi nói nhảm nữa, ta ném ngươi ra ngoài, làm cho các nàng thay thế ngươi.

- Vậy quên đi, các nàng tính là gì, vẫn là ta bồi tiếp ngài mới để ngài thoải mái nhất.

Bạch Kỳ cười hắc hắc nói, không nhắc người khác nữa.

Mộ Linh Lạc nói sang chuyện khác, tò mò hỏi:

- Đan này thật có thể khiến người ta lập tức đột phá Võ Đế

Khương Trường Sinh nói:

- Không sai, bất quá đan này sẽ ép khô tiềm lực, sau khi thành tựu Võ Đế, rất khó lại tiến bộ.

Thái Thượng đan đạo ghi chép đủ loại đan dược, hắn luyện dựa theo Tiên Đế đan.

Tiên Đế đan, uống vào một viên, đạp đất thành tiên. Nhưng dược liệu chế tạo Tiên Đế đan cực kỳ trân quý, hiếm thấy, Côn Lôn giới căn bản tìm không thấy dược liệu hạch tâm, hắn chỉ có thể tìm một chút dược liệu có tương tự dược hiệu, nhưng dược hiệu sẽ giảm xuống trên phạm vi lớn, nhiều nhất đến cảnh giới Thiên Địa Đế Cảnh.