Chương 828 Hồn Hài đại đế, Trảm Tiên Phi Đao (2)
Huyết sắc khô lâu âm hiểm cười nói, nó giơ cao khoát đao răng cá mập, huyết khí bay vọt, càng lên cao càng khuếch trương, ở trước mặt hắn, Khương Trường Sinh thi triển Pháp Thiên Tượng Địa đều lộ ra vô cùng nhỏ bé.
Nó cười lớn vung đao chém xuống, huyết khí ngưng tụ ra một đạo huyết mang, thế không thể đỡ hạ xuống, phía sau đao mang, đếm không hết oan hồn đẩy đao mang, từng người khuôn mặt dữ tợn, vẻ mặt oán độc, các tộc đều có, cũng không phải chỉ có vong hồn nhân tộc.
Khương Trường Sinh ngồi trên Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa hơi nhíu mày, cái tên này không đơn giản, vậy mà lại không sáng suốt.
Cho tới bây giờ, hắn lần đầu tiên gặp được tồn tại tụ tập vong hồn tạo thành lực lượng tác chiến, hắn có thể cảm nhận được chút vong hồn này đã mất đi linh hồn tinh lực, tương đương với không có linh trí, chẳng qua là còn lấy hồn thế tồn tại, không có ý chí của mình. Khương Trường Sinh sinh ra hứng thú đối với huyết sắc khô lâu.
Trong ánh nắng vạn trượng của Chí Dương thần quang, cái trán Khương Trường Sinh bỗng nhiên mở ra một con mắt, một chùm sáng màu vàng óng cực kỳ hùng vĩ bắn ra.
Oanh!
Đại Đạo chi quang và vong hồn đao mang chạm vào nhau, nhấc lên cường quang khủng bố, lấp lánh hư không, huyết phong quét ngang, bầu trời Côn Lôn giới xuất hiện sóng biển màu máu, một đợt nối một đợt, hùng vĩ vô song, dẫn tới chúng sinh chiêm ngưỡng.
Huyết sắc khô lâu bị cường quang chiếu rọi, hai mắt do thanh diễm tạo thành của hắn kịch liệt chập chờn, như nội tâm của nó sôi trào mãnh liệt.
Huyết sắc đao mang bị Đại Đạo chi quang đánh tan, vô số vong hồn biến thành tro bụi.
Khương Trường Sinh đưa tay, trong lòng bàn tay hiện ra Kim Lân diệu thụ.
Cấp tốc biến lớn, cho đến khi lớn lơn toàn bộ Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa vạn lần.
Tay phải hắn nhẹ nhàng vung lên, Kim Lân diệu thụ vẫn đang không ngừng biến lớn như là cây quạt đập xuống, quét ngang đến huyết sắc khô lâu.
Huyết sắc khô lâu thả người nhảy lên, thuận thế đá một cước, đạp bay Lục Dục cự thú, đối diện đụng vào Kim Lân diệu thụ, Kim Lân diệu thụ rậm rạp nhánh cây như là vô số lưỡi dao, cắt nát Lục Dực cự thú thành vô số khối.
Quá nhanh!
Huyết sắc khô lâu không tránh kịp, hoành đao ngăn cản, huyết khí sục sôi như hồng mông ban đầu sáng tạo vũ trụ bùng nổ, đụng vào Kim Lân diệu thụ.
Kim Lân diệu thụ dùng lực lượng cực kỳ bá đạo đập tan huyết khí cuồn cuộn.
Huyết sắc khô lâu dùng đao ngăn cản, cứng rắn chống đỡ Kim Lân diệu thụ.
Nó, vậy mà ngăn cản.
Làm Kim Lân diệu thụ công kích cũng không chỉ như thế, chỉ thấy từng nhánh cây lá cây toát ra từng sợi kim tuyến, tựa như thiên la địa võng nhào về phía huyết sắc khô lâu.
Huyết sắc khô lâu khiêng Kim Lân diệu thụ, không thể tránh né, trong chớp mắt đã bị vô số kim tuyến của Kim Lân diệu thụ bao bọc cùng một chỗ.
Oanh!
Một đạo huyết quang xông phá quả cầu ánh sáng kim tuyến, từng sợi kim tuyến giống như bị dẫn đốt, kịch liệt phiêu động, huyết sắc khô lâu thuận thế nhảy ra.
Một đạo kiếm ảnh màu lam bá đạo hạ xuống, cường thế nghiền nát huyết sắc khô lâu.
Kim Lân diệu thụ quét ngang hư không, cấp tốc thu nhỏ, rơi vào trong lòng bàn tay Khương Trường Sinh, Kim Lân diệu thụ hư không biến mất, còn lại một mảnh huyết sắc bột phấn phất phới trong lòng bàn tay, như là gió lốc.
Tay trái Khương Trường Sinh nâng lên, đập liên tục vào lòng bàn tay phải mấy chục lần, đánh ra một cấm chế phong ấn. Luyện hóa nhiều pháp bảo như vậy, Khương Trường Sinh tự nhiên cũng lĩnh ngộ một chút cấm chế phong ấn, dùng để trấn áp kẻ địch, chuyện đương nhiên.
Làm xong.
Sau khi đánh ra đủ loại phong ấn cấm chế, Khương Trường Sinh và Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa cùng nhau tan biến.
Trong hư không có huyết khí cùng thịt nát tàn chi nổi lơ lửng, một hồi gió lớn trống rỗng xuất hiện, sau khi hiện ra, những tàn chi thịt nát kia bị nhen lửa, trong thời gian cực ngắn bị đốt thành tro bụi.
Dưới Thiên Hà.
Người Thường tộc vẫn đang khẩn trương chờ đợi, một vài cường giả đi đến Thiên Nguyên Cực Võ và cảnh giới cao hơn đều lộ ra vẻ mặt ngốc trệ. Bọn hắn thấy được một trận chiến đấu như thế nào?
Huyết sắc khô lâu, Lục Dực cự thú cách Côn Lôn giới quá xa, bọn hắn không nhìn thấy rõ ràng, cảnh tượng nhưng chiến đấu bị bọn hắn thấy được, rung động hùng vĩ, không thể dùng những gì đã nói hình dung.
Còn muốn hùng vĩ hơn cảnh Đạo Tổ đại chiến Bộ Thiên Tôn! Ánh mắt Thường Nhạc Càn đầy phức tạp, hắn biết được Đạo Tổ cực kỳ cường đại, nhưng nếu kẻ địch là tồn tại truyền thuyết như hắn đoán, Đạo Tổ không khỏi...
Trong Tử Tiêu cung, Khương Trường Sinh ném bột máu trong tay vào trong Tử Kim Hồ Lô.
- Cỗ khí tức vừa rồi là.
Mộ Linh Lạc nhìn về phía Khương Trường Sinh, nhẹ giọng hỏi, Bạch Kỳ cũng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tử Kim Hồ Lô trong tay Khương Trường Sinh.
Khương Trường Sinh trả lời:
- Không rõ ràng là cái gì, nó vừa gặp được Côn Lôn giới, mong muốn tàn sát thiên địa, bị ta hàng phục.
Trận pháp của hắn mặc dù không cao thâm, nhưng võ giả rất khó phát hiện Côn Lôn giới, huyết sắc khô lâu lại có thể phát hiện, cái này khiến hắn sinh ra tò mò cực lớn về huyết sắc khô lâu.
Mộ Linh Lạc nghe xong, nhíu mày.
Lúc này, trong mắt Khương Trường Sinh toát ra một dòng thông báo.
[ Thừa Thiên năm năm mươi, Hồn Hài đại đế du đãng hư không ngẫu nhiên phát hiện Côn Lôn giới tồn tại, muốn thôn phệ Côn Lôn giới, ngươi kịp thời ra tay, thành công sinh tồn khi bị hắn và vật cưỡi tấn công. Vượt qua một trận sát họa, thu hoạch được sinh tồn ban thưởng, sát phạt chí bảo - Trảm Tiên Phi Đao ].
Trảm Tiên Phi Đao.
Đây không phải pháp bảo trong Phong Thần Diễn Nghĩa sao?
Khương Trường Sinh kềm chế tò mò, đem thần niệm thăm dò vào trong Tử Kim Hồ Lô, hắn trước tiên cần phải giải quyết vấn đề Hồn Hài đại đế. Tự xưng Đại Đế, không phải sau lưng có một bộ tộc đó chứ?
Trong Tử Kim Hồ Lô, xương phấn Hồn Hài đại đế không thể tụ hợp, vẫn như cũ là trạng thái xoáy múa, tên này cực kỳ thần kỳ, đều đến nước này, ý chí nàng vẫn tỉnh táo.